Bỗng nhiên, một giai điệu du dương của “Buổi tối ở vùng ngoại ô Matxcơva” vang lên, tiếng nhạc êm dịu khiến cho Ninh Viên kinh diễm: “Anh giỏi thật đấy!”
, bài hát Liên Xô xưa cũ đàn phong cầm mới đúng điệu.
Cô kìm , dựa bên cửa sổ xuống, say sưa lắng .
Vinh Chiêu Nam thấy ánh mắt sùng bái của cô đang , ung dung đáp: “Anh đánh đàn cho em, em hát ?”
Ninh Viên lắc đầu, khiêm tốn : “Khả năng hát của em , hơn nữa, phát âm tiếng Nga của em cũng chuẩn.”
Vẫn nên phá vỡ tiếng đàn như .
Vinh Chiêu Nam mỉm , môi mỏng khẽ mở:
“Неслышнывсадудажешорохи,Всёздесьзамерлодоутра,Еслибзналивы. . . . . .”
Tiếng Nga lưu loát, đến cả âm đạn lưỡi cũng chuẩn chỉnh đến vô cùng, trong trẻo như tiếng cá nhỏ, cùng với giai điệu du dương cất lên.
Ninh Viên ngẩn ngơ, sự kinh diễm trong ánh mắt càng sâu thêm.
Ngọn đèn mờ ảo, con trai cả toát lên khí chất lạnh lùng, thể che giấu.
Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng chứa đựng điều gì mà chính cũng nhận , yên tĩnh ôn nhu và lặng lẽ một chỗ kéo đàn phong cầm, nhẹ giọng hát nhạc Liên Xô cũ cho cô .
…
Ninh Viên nhớ thơ ca tiếng Trung —-
“Khắp vườn đêm khuya tĩnh lặng, lá còn xào xạc…Người yêu của đang bên cạnh, im lặng em phát một tiếng động nào;
Vân Vũ
Anh với em, nhưng thấy ngượng ngùng, bao lời đọng trong tim… Mong rằng từ nay về , và bạn sẽ bao giờ quên…”
Cô đương nhiên sẽ quên buổi tối yên lặng và ôn nhu .
Ngày xưa ánh mờ mịt một dịu dàng nhẹ nhàng đàn hát cho cô, dùng ngôn ngữ Nga yêu cô.
Tựa như đây , lúc rảnh rỗi những lính hồng quân Liên Xô hát cho trong lòng của .
Trái tim Ninh Viên thỏa mãn, cô nghĩ kiếp cô cũng thể yêu thêm một ai nữa.
Chỉ vì một tuyệt vời như với thời gian và năm tháng ở đây…
May mắn , chiến sĩ là của cô, ba đời may mắn, kiếp , đầu tiên gặp gỡ và yêu là cô.
…
“Leng keng.” Tiếng đồng hồ bàn vang lên điểm 10 giờ. Tiếng đàn phong cầm và tiếng hát cuối cùng cũng dừng .
Ninh Viên còn đang thất thần, mất mát: “Sao hát nữa?”
Vinh Chiêu Nam , chỉ chỉ cửa sổ đằng cô: “Không xem pháo hoa ?”
“Bùm chíu!” Một âm thanh vang lên.
Ninh Viên phản xạ đầu thấy đám khói như nhung tơ bao quanh bầu trời đen tuyền.
Chùm pháo hoa theo đó nổ tung bầu trời, Pháo hoa ở Thượng Hải chắc chắn sáng hơn nhiều so với ở nông thôn.
Bầu trời đầy mây, khói lan tỏa bầu trời như những hạt đầy màu sắc rơi xuống đất, trong căn phòng cũng phản chiếu ánh sáng và bóng tối tuyệt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-307.html.]
Bởi vì thời đại nhiều tòa nhà cao tầng che chắn, pháo hoa cũng vì thế mà rực rỡ khắp trời.
Trong mắt Ninh Viên hiện lên sự kinh ngạc, cô tắt đèn, xoay ghé cửa sổ lên bầu trời.
Trong phòng tối om, bên ngoài càng sáng sủa hơn.
“Đẹp quá~!” Ninh Viên háo hức cảm khái.
Thời đại thật đáng giá, chủ Vinh đàn hát cho cô, pháo hoa rực rỡ mà đời thể thấy.
“Thích ?” Vinh Chiêu Nam cô cúi ôm vòng eo tinh tế, hỏi bên tai cô.
Ninh Viên đầu tự nhiên tươi với : “Rất thích!”
Nói xong, môi mỏng của nhẹ nhàng hôn lên vành tai của cô: “Thích là , đếm xem bao nhiêu chùm pháo hoa?”
Ninh Viên ngẩn , cảm thấy phía chợt lạnh, ống quần của cô thành thục kéo xuống.
Cô cứng đờ, đó thấy tiếng cởi dây nịt, tiếng kim loại lạnh như băng vang lên.
Sau đó mạnh mẽ hôn từng cái nhỏ vụn lên cần cổ mảnh khảnh của cô, tiếng kim loại khi cởi bỏ theo da đầu vọng .
Cả Ninh Viên run lên, cảm xúc lạnh của kim loại da thịt khiến cho cô ngay lấp túc mềm nhũn, bộ dựa lòng .
Ninh Viên tựa cửa sổ, mềm mỏng gọi tên : “Vinh Chiêu Nam…đừng.”
Anh khẽ một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên: “Rất thích tên của ?”
“Bùm!” Pháo hoa ngoài cửa sổ nổ lên.
“Lần là màu vàng, tiếp theo là gì?” Anh dịu dàng hôn gáy của cô, cùng lúc đó cơ thể mạnh mẽ đè lên.
Ninh Viên lập tức mở to hai mắt, trong nháy mắt mạnh mẽ ôm . Cảm giác đau đớn cùng với thỏa mãn giống như trái tim cô lấp đầy.
“Bùm!”
“Lần là pháo hoa màu đỏ.”
“Bùm! Bùm!”
“Màu tím…”
“Bùm…”
Sao Ninh Viên thể đếm nữa, chỉ thấy tiếng thở dốc khàn khàn của , đốt đến cả cô phát run,từ lúc cô ở trong lòng thì thịt nát xương tan.
Cơ thể nhào nặn màu hơn cả ánh sáng pháo hoa bầu trời.
…
Chớp mắt đến mùng 7, khắp nơi mở cửa.
Vệ Hoàn đến cửa đơn vị thấy bóng dáng quen thuộc của Đường Trân Trân.
Vốn dĩ nặng lòng, gặp cô, mày nhíu , bỏ .
Đường Trân Trân thấy, vội vàng chạy tới: “Vệ Hoàn! Anh chờ xíu!”
Cuối cùng cũng bắt , cô thể để chạy thoát!