Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 311

Cập nhật lúc: 2025-09-06 10:14:47
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Học Minh khung cảnh ồn ào bên ngoài, cúi đầu dịu dàng hỏi Sở Hồng Ngọc:

“Ở đây đông quá, thể thấy đang xảy chuyện gì, chúng đừng đó, lỡ em thương. Hay là chúng đến quán cà phê bên cạnh nhé?”

Vị hôn phu luôn quan tâm cô từng li từng tí, Sở Hồng Ngọc mỉm : “Được.”

buông cánh tay đang kéo Tô Học Minh , dẫn đến quán cà phê.

Bầu khí lúc , nam nữ xuống phố nắm tay .

Vừa cũng thấy đông , sự chú ý tập trung cửa hàng của Ninh Viên nên mới lặng lẽ kéo cánh tay của .

Quán cà phê gần như kín chỗ.

Tô Học Minh bước lập tức ngửi thấy mùi cà phê trong phòng.

Ông Đường và các bạn học sinh học đến từ sớm, nhiệt tình tiếp đón khách hàng.

Tuy rằng bên cạnh ồn ào, nhưng hiếm khi nhộn nhịp như , những khách hàng cũng cảm thấy mới lạ, dù đây cũng là cửa hàng phong cách phương Tây đầu tiên ở Thượng Hải.

“Chào ông, một ly latte, một ly mocha, thêm một cái bánh dứa và một bánh tart hạnh nhân.”

Sở Hồng Ngọc dùng tiếng Thượng Hải nhẹ nhàng với ông Đường.

Hai tháng khai trương, nguồn cung cấp kem tươi của quán cà phê tăng lên, món ăn sáng cũng nhiều hơn.

Ông Đường Tô Học Minh, về phía Sở Hồng Ngọc mỉm gật đầu: “Được, chờ một chút nhé.”

Tô Học Minh dẫn Sở Hồng Ngọc xuống, xung quanh.

Anh ngạc nhiên khi phát hiện ngoại trừ khách nước ngoài.

Còn khá đông các bác gái và các ông lão thuộc tầng lớp lao động tri thức xưa (quý ông).

Sau khi cải cách mở cửa, thỉnh thoảng họ cũng quần áo lao động, mặc âu phục giấu ở đáy hòm hơn hai mươi năm hoặc là quần áo Tôn Trung Sơn, áo khoác và quần áo cũ đáy hộp.

Phong cách của Kỷ Nguyên Chi Tâm khiến những quý ông và quý bà phảng phất trở thời tuổi trẻ của họ.

Vân Vũ

Tóc họ chải chuốt gọn gàng, tươm tất, cho dù mang giày da cũ cũng đánh bóng loáng, ở chỗ uống một ly cà phê tám hào khá đắt.

Có thể coi đây là khung cảnh độc đáo chỉ thể thấy ở Thượng Hải.

Ninh Viên nắm thóp những điểm của Thượng Hải.

Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, cô thực hiện mục đích ban đầu của là biến Kỷ Nguyên Chi Tâm trở thành một địa điểm văn hóa nổi tiếng.

Hơn nữa, còn kinh doanh phát đạt.

“Bạn cùng phòng của em giỏi lắm, hai cửa hàng đều do cô điều hành.”

Sở Hồng Ngọc , đáy mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo.

Tô Học Minh mỉm gật đầu: “Phụ nữ thể chống đỡ nửa bầu trời, thật sự lợi hại…”

Xung quanh đều là nước ngoài và những chú, dì mang phong cách phương Tây, bầu khí thoải mái, phù hiệu đỏ của ủy ban khu phố.

Hai trong quán cà phê càng lúc càng gần, chỉ trò chuyện một lát cũng trôi qua một hai giờ đồng hồ.

Đến giữa trưa, Mãn Hoa và Hoa Tử , Ninh Viên thì vội vàng đến quán bên cạnh ăn cơm.

Vinh Chiêu Nam chuyện nên chào hỏi đến đây .

Ninh Viên lướt qua thấy Sở Hồng Ngọc ở bên cạnh, cô ngạc nhiên, mỉm : “Đây là đồng chí Tô ?”

Vừa khuôn mặt trắng trẻo của Tô Học Minh, cô lúc Sở Hồng Ngọc Vinh Chiêu Nam hơn Trần Thần .

Vinh Chiêu Nam sinh khí chất sắc sảo thanh tú, ẩn bề ngoài lạnh lùng cấm dục là sự thô bạo, dã tính, ngang tàng của một lính và võ sĩ.

Thế nhưng, Tô Học Minh phong cách hiền lành và dịu dàng, khá giống với kiểu quý ông Thượng Hải như lúc ông Đường còn trẻ.

Nếu mặc áo sơ mi trắng, chắc hẳn sẽ là yêu trong mộng của nhiều cô gái. Bây giờ, còn thêm phong cách thận trọng của một cán bộ nhà nước.

Sở Hồng Ngọc cũng giống , là một cô gái mê cái điển hình, thích đàn ông .

“Chị Hồng Ngọc thường xuyên kể về cho chúng em , hân hạnh, hân hạnh. Hôm nay để em mời nhé.” Ninh Viên tự nhiên hào phóng đưa tay về phía .

Sở Hồng Ngọc cực kỳ thiết với cô, giống như chị cả luôn chăm sóc cho cô, đương nhiên cô sẽ đối xử hào phóng với chồng sắp cưới của Sở Hồng Ngọc.

Tô Học Minh cô gái mắt to xinh , khuôn miệng đào mặt, thoạt tuổi còn nhỏ, đến mười bảy tuổi .

Cô mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt, bên là một chiếc váy nhung kẻ caro dáng dài.

Cô cài một chiếc băng đô màu vàng nhạt, thắt hai b.í.m tóc lớn và đeo một cái túi xách ngực, bên trong đó là tiền hàng của buổi sáng nay.

Tô Học Minh thản nhiên gật đầu: “Chào em.”

Anh vươn tay, bắt nhẹ tay cô, lập tức rút về.

Ninh Viên là nhạy cảm, lập tức thể cảm thấy thái độ lạnh lùng của Tô Học Minh.

Cô cũng quan tâm, khi cô quyết định tự kinh doanh sẽ ít tôn trọng cô.

Huống chi Tô Học Minh là một cán bộ trẻ tuổi trình độ học vấn cao hiếm thấy trong nước, lẽ còn chướng mắt đầy mùi tiền như cô hơn.

Ninh Viên mỉm : “Em bếp ăn cơm , lát nữa còn ca để chị Mãn Hoa ăn cơm.”

Nói xong, cô xuống bếp, tinh ý để gian cho Sở Hồng Ngọc và Tô Học Minh.

Huống chi thích cô, cô cũng cần xã giao với đối phương.

Sở Hồng Ngọc Ninh Viên, khỏi nhíu mày về phía Tô Học Minh: “Anh Học Minh, thế?”

Tô Học Minh cầm tay cô , về phía cửa hàng náo nhiệt bên cạnh, dịu dàng :

“Cô gái đó toát mùi con buôn quá nặng, kiểu kinh doanh đa đều đàng hoàng, em nên quá thiết với cô , sợ sẽ ảnh hưởng đến em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-311.html.]

Sở Hồng Ngọc hiện nay nhiều cái đối với tự kinh doanh.

Bởi vì bây giờ phần lớn công việc chính thức, gia đình nghèo hoặc lưu manh mới công việc .

Người đàng hoàng nhà máy hoặc đơn vị để thì ai việc chứ.

Sở Hồng Ngọc nhướng đôi mắt hồ ly xinh , bình tĩnh Tô Học Minh:

“Trước đây, Tiểu Ninh bố , em tìm cách nuôi ông bà nội và chính , dựa hai bàn tay trắng tự kiếm tiền nuôi , em thấy đàng hoàng ở chỗ nào hết.”

Tô Học Minh dịu dàng : “Nếu em thích thì cứ bạn, chỉ lo sẽ ảnh hưởng đến việc học của em thôi, chúng nghiệp xong sẽ kết hôn mà…”

Sở Hồng Ngọc dịu giọng, khẽ chọc trán : “Anh yên tâm về em ? Em mấy tuổi hả? Không còn là cô nhóc mười lăm tuổi nữa .”

Đây cũng là lý do tại cho Tô Học Minh đang kinh doanh cùng với Ninh Viên.

Tô Học Minh nghiệp đại học Thanh Hoa, từng bí thư, bây giờ đang trưởng phòng của một ngân hàng, đương nhiên khá là kiêng kị.

Sở Hồng Ngọc đổi chủ đề: “Anh Học Minh, chúng thử xem thịt bò bít tết của quán cà phê thế nào nhé? Đó là món ăn ngon nhất của ông Đường, mỗi ngày chỉ bán mười phần thôi.”

Tô Học Minh cưng chiều nắm tay cô : “Ừ, ừ, cô nhóc nhỏ của chúng gì cũng hết.”

mặt , Sở Hồng Ngọc vẫn giống như cô bé mười lăm tuổi lúc , nở một nụ ngọt ngào.

Ninh Viên cầm hộp cơm ở quầy thu ngân của quán cà phê , khỏi nhíu mày.

quen khi thấy thông minh, khôn khéo, tầm xa như Sở Hồng Ngọc biểu cảm như .

Trong lúc chuyện, bỗng nhiên chuông gió cửa quán cà phê vang lên, một cô gái xinh mặc trang phục công nhân màu xanh xám, quần kẻ caro, giày vải .

Hình như cô từng tới nơi như , sợ hãi ở cửa, dám bên trong.

Chàng trai thêm trong quán cà phê tiến lên hỏi: “Xin chào, cô tìm ai?”

Cô gái xinh đó xách theo hộp cơm, rụt rè trong quán cà phê: “ tới đưa cơm cho họ và chị dâu .”

Tô Học Minh thấy, lập tức vẫy vẫy tay: “Tiểu Lệ, ở đây.”

Sở Hồng Ngọc thấy cô gái , bực bội: “Tại Tiểu Lệ cũng tới đây?”

Tô Tiểu Lệ là em họ ở quê của Tô Học Minh, bây giờ cô đang là bảo mẫu, giúp đỡ nấu cơm ở nhà.

lập tức tới, cúi đầu đưa hộp cơm tay.

Tô Học Minh nhận lấy hộp cơm, mở , đưa cho Sở Hồng Ngọc: “Đây là đầu tiên tới trường học của em, nên mới bảo Tiểu Lệ ít đồ ăn nhẹ ở nhà, đến giờ cơm thì đem đến đây.”

Sở Hồng Ngọc bất đắc dĩ, vỗ nhẹ tay Tô Học Minh, dịu dàng : “Anh hành hạ khác.”

Tô Học Minh thản nhiên với Tô Tiểu Lệ: “Giao đồ ăn xong , em về .”

Tô Tiểu Lệ rụt rè gật đầu: “Dạ.”

Sau đó Sở Hồng Ngọc, quán cà phê, cúi đầu.

Ninh Viên ở bên cạnh bộ dáng ngọt ngào của Sở Hồng Ngọc, vẻ lạnh lùng biến mất, khỏi thở dài.

… cô ở mặt Vinh Chiêu Nam chung cũng khác mấy.

Cô ăn cơm xong, lau miệng, tiếp tục lao công việc của .

Ở bên , Sở Hồng Ngọc đợi Nhan Dương Dương và Cận Biên Cương tới.

Ninh Viên thỉnh thoảng đây uống nước, thấy Tô Học Minh và hai họ trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Bốn đó chuyện trời đất, từ thế cục nước ngoài, nghiên cứu khoa học thành công nhất tới Guevara, Schopenhauer, Nietzsche…

Thỉnh thoảng còn thu hút một quý ông già kiến thức ở bên cạnh sang chuyện cùng.

Tình cờ hỏi còn ông lão cũng từng nước ngoài giải phóng.

Thật sự cảm giác giống như trò chuyện với học giả, cảm thấy quá xa lạ.

Ninh Viên thầm bản , khó trách cô hòa hợp với .

tâm trạng cô .

, để Kỷ Nguyên Chi Tâm trở thành địa điểm văn hóa, chỉ dựa ông Đường và bà Hạ sẽ đủ.

Thời gian trôi qua, lập tức đến buổi tối.

8:30 tối, cửa hàng Kỷ Nguyên Chi Tâm đóng cửa.

Ban đầu, Ninh Viên định mở cửa đến 9:30 tối, nhưng… Haiz… Nguồn cung mà mã hàng đứt đoạn khá trầm trọng.

Kinh doanh cũng là một căn bệnh!

“Sao Thượng Hải thể giàu , sẵn sàng chi tiền như nhỉ? Một cái áo khoác hai trăm hai mươi tệ, trả tiền là trả luôn!”

Mãn Hoa đối chiếu thanh toán, nhịn chậc lưỡi.

cởi chiếc áo khoác len , lúc đầu cô mặc áo vốn để cho khách hàng xem mẫu mã.

Ngoại trừ máy cassette, áo khoác là hàng đắt nhất trong cửa hàng họ.

Nhìn tiền hơn ba nghìn tệ trong một ngày, Ninh Viên cũng bối rối.

Cô cho rằng lô hàng ít nhất thể bán trong hai tháng, mà hôm nay cô một nửa tiền vốn ban đầu… Tiền về quá nhanh.

Tốc độ kiếm tiền trong những ngày đầu, đoán chừng thể so sánh với việc chơi tài chính và bán ma túy ở thế hệ tương lai.

Người đàn ông như Hoa Tử nghĩ mãi cũng , dấu 8…

“Nghe rượu ngon nhất đời là rượu Mao Đài, là rượu các lãnh đạo uống, năm nay một chai chỉ giá tám tệ…”

Đời rượu uống qua đắt nhất mới 1 tệ rưỡi, một bộ quần áo thể mua bao nhiêu Mao Đài chứ? Anh còn từng uống thử!

Loading...