Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 333

Cập nhật lúc: 2025-09-06 10:15:48
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian trôi qua từng ngày, chớp mắt đến đầu tháng mười.

Ninh Viên bận rộn với công việc và học tập, phần lớn hàng hóa gửi , tiền thu về cũng thanh toán gần hết, cô chuyển khoản cho vợ chồng Lương Hân.

Tối hôm đó, khi cô đang ăn cơm ở nhà ông Đường, cô nhận điện thoại của Vinh Chiêu Nam nửa tháng mất tăm.

Anh sẽ đưa quý bà nhà họ Ninh, Ninh Bính Vũ, Tra Mỹ Linh và một khác đến Thượng Hải giữa tháng mười.

Tâm trạng Ninh Viên nhanh chóng theo, nhưng cô vui: “Cuối cùng cũng chịu đến , nhớ em !”

Nói xong, cô ngại ngùng đỏ mặt.

May mắn , ở đầu dây bên thấy… Thật là, cô lớn tuổi , còn sến súa như !

Vinh Chiêu Nam ở đầu dây bên , nhịn bật : “Sao nhớ, ngày nào cũng nhớ.”

Nói xong, hạ thấp giọng : “Nhớ em đến mức tắm nước lạnh, đến lúc đó em sẽ , nhớ em nhiều như thế nào, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.”

Vân Vũ

Ninh Viên: “… “

Tai cô nóng lên, bên ngoài là một công tử lạnh lùng, bên trong là một quân nhân thô lỗ, những lời trắng trợn như qua điện thoại!

Hai thêm vài câu, dù chỉ là chuyện thường ngày, nhưng cũng thể chuyện một hai tiếng đồng hồ, như thể yêu đang ở mặt .

Cuối cùng, Vinh Chiêu Nam miễn cưỡng đề nghị cúp máy

Không gì, chỉ là nghèo thôi mà.

Vài tháng nay, tiền lương của dùng để trả tiền điện thoại hết .

Điện thoại công cộng thì miễn phí, nhưng những cuộc điện thoại đó đều là bí mật, mà ở dấy hệ thống lén.

, chỉ thể gọi điện cho con thỏ yêu lông xù ở các bưu điện địa phương.

Anh đếm tiền còn trong túi là hai mươi hai đồng sáu hào tám xu, nhíu mày bước khỏi bưu điện.

Tiền điện thoại thật đắt! Anh ngoài lâu như , vẫn tiền mua quà cho con thỏ lông xu!

Anh sờ cằm, bắt đầu tính toán, mấy nghìn đồng của ông già nhà Trần Thần, đầu tư hết công việc kinh doanh của cô thỏ bông, để ủng hộ vợ nhỏ, bây giờ là lúc lãi kép, thể rút .

Đồng chí Vinh Chiêu Nam ngẩng đầu trời, đưa một quyết định hảo –

Được , đến lúc moi tiền dưỡng lão của bố già !

Ngày hôm , tại một văn phòng ngoại ô thành phố Bắc Kinh

“Cái gì, thằng bé gãy chân ?” Một bóng mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn dậy ngay lập tức.

Uy nghiêm của vị lãnh đạo khiến thư ký rụt rè: “Vâng, là điện tín của đồng chí Trần Thần.”

Vinh Văn Vũ vòng quanh hai vòng, sắc mặt khó coi: “Trước đây nó nhiệm vụ nguy hiểm như , còn những năm đưa xuống gian khổ hơn cũng chẳng , thế xảy chuyện gì, gặp kẻ thù nào?”

Bản chất thằng nhóc , ông hiểu rõ.

Thư ký Kha là thư ký thứ hai, nhát gan, chỉ rụt rè : “Đồng chí Trần Thần trong điện tín.”

Vinh Văn Vũ nhịn đập bàn, tức giận: “Mấy lão già c.h.ế.t tiệt đó tính hành c.h.ế.t con trai hả?”

Thư ký Kha rằng khi liên quan đến chuyện của con trai cả, lãnh đạo sẽ dễ nổi nóng, chỉ thể cúi đầu, giảm bớt sự hiện diện của .

Vinh Văn Vũ vòng quanh một lúc, định gọi điện thoại cho ai đó, nhưng nhớ khi gọi điện thoại, mấy lão chiến hữu mấy chục năm cùng sinh tử chế nhạo một trận thì thôi , họ còn chịu tiết lộ tung tích của Vinh Chiêu Nam.

Ông nhịn thở dài,cố gắng kiềm nén cảm xúc: “Gửi thêm một trăm… , một nghìn đồng cho Trần Thần.”

Thư ký Kha ngẩn : “Cái , tiền trong tài khoản của ông còn nhiều.”

Mặc dù lãnh đạo ăn uống tốn tiền, nhưng khi ngoài tiếp khách, trừ khi là tiếp khách công vụ, còn những lúc ăn cơm ở nhà ăn, ông chiếm lợi ích của cơ quan một chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-333.html.]

Vinh Văn Vũ thấy mất hết mặt mũi, tỏ vẻ nhịn : “Biết , dạo cơ thể khỏe, ngoài tiếp khách, ở đơn vị thì ăn ở nhà ăn, về nhà thì ăn cơm nhà.”

Thư ký Kha cẩn thận sắc mặt của lãnh đạo: “Được ạ.”

dạo gần đây, dì giúp việc ở nhà xin nghỉ phép, bà Tô giỏi các món ăn tinh xảo của Chiết Giang, nhưng lãnh đạo thích ăn cay.

Vinh Văn Vũ rời , đột nhiên nhớ điều gì: “ , ông già nhà họ Vương bên cạnh mới nghỉ phép ở Bắc Đới Hà về , nhà ông thuê một đầu bếp chuyên nấu món Tứ Xuyên. Cậu với ông một tiếng, dạo buổi tối sẽ sang nhà ông ăn cơm và chơi cờ.”

Thư ký Kha: “Vâng, lãnh đạo… “

Lãnh đạo học cái thói vênh vang hống hách moi tiền ở ?

Ừm, vị lãnh đạo uy nghiêm, chính trực như , hẳn là chỉ cùng ông Vương đàm đạo về chuyên môn, tiện thể dùng bữa mà thôi.

Dạo việc thuận buồm xuôi gió, Ninh Viên chỉ đang vui vẻ chờ đợi Vinh Chiêu Nam đến.

ngờ rắc rối vẫn sẽ tìm đến cửa.

Mấy nhân viên quản lý thị trường mặc đồng phục màu xanh xám, đội mũ lưỡi trai rộng vành, cầm theo con dấu niêm phong cửa Kỷ Nguyên Chi Tâm

Họ lạnh lùng : “Cửa hàng của các giấy phép kinh doanh, đạt tiêu chuẩn kinh doanh, bán hàng nữa, đóng cửa, chủ cửa hàng theo chúng !”

Cục Quản lý Thị trường những năm 1980 là một cơ quan quyền lực, thậm chí cả đồng phục riêng và súng.

Mãn Hoa và Hoa Tử đều ngây , mở tiệm buôn bán cần gì… giấy phép kinh doanh?

Ninh Viên lạnh mặt, Bác Phương và chú Cửu, côn đồ địa phương cô, nên dằn mặt cô ? Là ai chứ?

A Hoàn nhíu mày, ghé tai cô nhỏ: “Tin tức hôm qua vụ án của Kim Mập chuyển cho Viện Kiểm sát , ông chắc chắn tù.”

Kim Mập sai tấn công khách ngoại quốc, phá hoại quan hệ ngoại giao cộng thêm những hành vi ức hiếp, ức h.i.ế.p thị trường đây đào , cộng thêm nhiều tội danh, ít nhất cũng tù mười năm.

gán tội gián điệp cũng dễ.

Hơn nữa, bố ông là ông già Kim thực sự tham gia những chuyện đó, cùng lắm là mỗi Kim Mập gây chuyện, ông lão sẽ giúp con trai thu dọn tàn cuộc.

ông lão tù, nhưng điều khỏi chức vụ lãnh đạo khu vực, trở thành một nhà nghiên cứu quyền lực, chỉ chờ về hưu.

Ninh Viên nheo mắt: “Xem ông già Kim ngoài , cũng an phận.”

Ông già Kim lăn lộn ở Thượng Hải mấy chục năm, dù hiện tại thế lực suy yếu, đời lạnh nhạt, nhưng những mối quan hệ bấy lâu nay chắc chắn sẽ chỗ dùng.

Hơn nữa, ông tìm điểm để công kích cô, quả thực vấn đề… vì cô giấy phép kinh doanh thật.

Bởi vì tháng 3 năm 1980, cuộc họp của Cục trưởng Cục Quản lý Công thương Toàn quốc quyết định, căn cứ nhu cầu xã hội, thể cho phép một thất nghiệp ở thị trấn kinh doanh cá thể.

Từ cuộc họp tháng bốn, cô nhanh chóng nộp đơn xin cấp phép, đồng thời nhờ ông Đường nhờ các học giả trong các đơn vị liên quan theo dõi tiến độ cấp phép.

ai ngờ, giấy phép kịp đưa xuống thì đóng cửa hàng.

Khách hàng đến mua quần áo, nhập hàng và uống cà phê của Kỷ Nguyên Chi Tâm đều đuổi ngoài.

Nhìn những đang tức giận, Mãn Hoa nhịn hỏi nhỏ: “Tiểu Ninh, chuyên gia nước ngoài mặt giải quyết mấy tên côn đồ, cần mời thêm vài chuyên gia nước ngoài giúp đỡ ?”

Ninh Viên lắc đầu nhè nhẹ: “Không cần, tình hình khác, ông già Kim và vợ ông hiện đang chờ em kể lể với khác, lúc đó quy chụp cho em cái tội hối lộ, vi phạm quy định, sẽ phiền phức.”

A Hoàn cau mày, gì.

Nơi đây chiến trường khói lửa mịt mù, thể g.i.ế.c địch chặt cỏ tận gốc, Kim Mập thua trong tay Ninh Viên, ông già Kim cũng mất việc, hận Ninh Viên cũng là chuyện bình thường.

“Vậy cứ để mặc kệ như ?” Mãn Hoa cắn môi.

Bọn họ vất vả xoay sở hai toa hàng, kiếm tiền cực khổ.

Mặt Ninh Viên xụ , cô chỉ lạnh lùng nhân viên công thương niêm phong cửa hàng của , còn đến chi cục công thương nộp phạt.

Loading...