Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 339
Cập nhật lúc: 2025-09-06 10:15:54
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Viên bất lực: “Khổ nhục kế là ý định đột nhiên nảy thôi, tên bán hàng rong đó cũng chỉ là bình thường, em thể để bản thương nặng thật ?”
Cô giống như họ, cô học muộn, khung xương nhỏ, hơn nữa nhiều thời gian để luyện tập như lính đặc chủng.
Nên chỉ học một cách né tránh công kích, và các chiêu thức phản công phù hợp với cô.
Cô thể né tránh đòn tấn công của bình thường.
Vinh Chiêu Nam vẫn cau mày, tán thành cô: “Vậy mà em còn… “
Ninh Viên vội vàng ngắt lời : “Anh đấy, vẫn luôn dạy cho em kỹ thuật né tránh công kích nhiều hơn mà, rảnh rỗi là em luyện tập, em nắm chắc mà, thật sự nghiêm trọng !”
Vinh Chiêu Nam lạnh mặt: “Gan em to đấy, em nữa, cho xem vết thương , tận mắt chứng kiến mới tin!”
Nói xong, nhanh tay cởi quần áo của cô.
Ninh Viên né tránh, nhưng cô nhớ , cô né cái gì là cún cưng cô nuôi mà!
Vinh Chiêu Nam thấy cô né tránh, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, nhưng giây tiếp theo thấy cô phản kháng mà còn sát gần.
Anh mới dịu sắc mặt một chút, cẩn thận cởi áo khoác và áo sơ mi của cô, thấy một bên vai bầm đỏ tím một mảng.
Vân Vũ
Hiện lên vô cùng rõ ràng làn da trắng nõn mịn màng.
Trong mắt Vinh Chiêu Nam ngập tràn tức giận và đau lòng: “Em nghiêm trọng đây ?”
Ninh Viên chút chột : “Cũng , cũng thôi, gãy xương dập thịt, chỉ là vết thương ngoài da thôi.”
Nói xong, cô chỉ vết bầm đỏ sưng nhỏ cổ : “Anh xem, cổ cũng một vết cháy nắng ?”
Vừa nãy còn tưởng ngại ngùng nên mới đỏ mặt, nhưng kỹ mới phát hiện là sưng đỏ!
Cô nhịn kéo cổ áo : “Để em xem nào?”
Vinh Chiêu Nam cũng từ chối, tự cởi ngay áo khoác và áo thun bó sát màu đen hàng nhập khẩu, để lộ phần vai rộng eo thon, cơ bắp cường tráng.
Dĩ nhiên, Ninh Viên thấy hai cánh tay và một phần vai của vết cháy nắng lành .
Nói xong, cô tò mò đau lòng hỏi: “Bây giờ mới tháng Năm, nắng lớn như , thế, sa mạc biển, cháy nắng thế ?”
Con cún lớn nhà cô trời sinh da trắng như tuyết, cho dù ở quê cày cấy chăn bò, là lúc ở trong quân đội cũng sạm đen.
Mặc dù đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến “xinh ”.
đối với thường xuyên dầm mưa dãi nắng như , thì là chuyện , thiếu sắc tố đen, sẽ càng dễ cháy nắng hơn.
Vinh Chiêu Nam để ý : “Đi dạo vài vòng vùng biển quốc tế thôi.”
Bên phía Ma Cao là khí hậu rừng mưa nhiệt đới, tháng Tư tháng Năm nóng ẩm, dẫn giả thành lính đánh thuê một chuyến.
Ở biển lâu như , cháy nắng cũng là chuyện bình thường.
Ninh Viên tiện hỏi kỹ, chỉ thở dài, áp mặt vai : “Được , hai chúng coi như thương cũng đôi cặp.”
Vinh Chiêu Nam nhướng mày: “Ý trong lời là đừng truy cứu nữa?”
Ninh Viên cong mắt , hùng hồn ngẩng đầu lên hôn nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của : “ , xem em gan lớn như , đừng truy cứu nữa!”
Vinh Chiêu Nam cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô: “Vậy thì chút gan lớn đủ.”
Anh khách sáo dùng đầu lưỡi mạnh mẽ tách đôi môi mềm mại của cô, cướp đoạt hương thơm mềm mại mà nhớ nhung mấy tháng nay.
Ninh Viên cảm thấy như trái cây mọng nước gặm nhấm, hôn đến tê dại xương cốt, thở run rẩy.
“Vị chua ngọt… Là vải ?” Anh buông đầu lưỡi cô, khàn giọng hỏi.
Bàn tay thon dài vết chai sạn, dọc theo eo thon trong áo sơ mi của cô di chuyển lên .
Giọng của vang lên bên tai cô ngày càng mơ hồ và trầm thấp khác thường, khiến tai cô tê dại.
Cô nhịn cơn tê đang lan truyền đến sống lưng và xương cụt, lẩm bẩm: “Ừm… Vừa mới thị trường… Sau bữa trưa… Tươi mới… Quả vải.”
Cô vẫn to gan ôm lấy vai .
Ngọn lửa sâu thẳm trong ánh mắt như đang nhảy múa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-339.html.]
Anh đột nhiên bế cô lên.
Ninh Viên theo quán tính quấn hai chân quanh eo thon .
Vinh Chiêu Nam nâng m.ô.n.g nhỏ của cô về phía phòng tắm, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: “Ừm, chua chua ngọt ngọt… Thật ngon.”
Vào phòng tắm, Ninh Viên đột nhiên cảm thấy chút khác thường, ngẩng đầu lên thấy…
“Bình nóng lạnh?!” Ninh Viên dám tin thứ đó.
Bây giờ ở Hồng Kông là gia đình trung lưu trở lên mới sử dụng bình nóng lạnh.
Ở trong nước thì là cuối thập niên 80, cũng chính là mười năm mới bắt đầu phổ biến dần!
Trước đây ông Đường từng một thiết vòi sen phun tự chế ở trong nhà thuê thành phố huyện.
đó là ở trong nhà vệ sinh, còn tự đun nước, đổ bể chứa nước, dựa áp lực nước để chảy .
cái mặt là bình nóng lạnh thật sự, hơn nữa qua còn là loại dùng năng lượng mặt trời.
Vinh Chiêu Nam thấy cô nhanh gọi tên của thứ , ẩn ý hỏi: “Sao em ? Trong nước bây giờ còn .”
Ninh Viên đảo mắt, vẻ để ý: “Em từng thấy khá nhiều hàng lậu bên Dương Thành.”
Vinh Chiêu Nam nhẹ, đây là bạn học, bà nội, bây giờ là hàng lậu.
Lý do của con thỏ yêu lông xù càng ngày càng hợp lý.
“Thích , nhờ Ninh Bính Vũ mang về cho em đấy, coi như quà tặng.”
Vinh Chiêu Nam hỏi thêm gì nữa, chỉ cúi đầu hôn lên tai cô, thuận thế kéo cả quần lót và quần ngoài của cô xuống.
Sáng sớm chạy đến, nhanh chóng tìm lắp đặt cùng.
Vì trong trong nước lẽ nhiều công nhân lắp đặt, còn học cách lắp, loay hoay cả buổi sáng.
Ninh Viên giật : “Ninh Bính Vũ? Thứ rẻ nhỉ…”
Vinh Chiêu Nam vặn van nước, nước ấm chảy ngay xuống, xối qua mắt , môi cô.
Anh buồn tranh luận về tiền bạc với con bé keo kiệt, đè cô lên tường, nâng cao lên, cúi đầu hung hăng l.i.ế.m láp những giọt nước trong suốt cô: “Ừ, nên, thưởng cho , bà chủ Ninh.”
Ninh Viên ôm chặt lấy cổ , run rẩy, nhẫn nhịn tất cả giác quan khống chế mất kiểm soát.
Cô nhắm mắt , ánh mắt mơ màng: “Vinh Chiêu Nam…”
Nước nóng bốc , cả căn phòng tràn ngập tiếng nước ái .
…
Cứ thế giày vò, đến tận chiều.
Trong phòng tắm, bàn, giường.
Ninh Viên đến cuối cùng còn sức lực, nửa tỉnh nửa mê chiếc giường mềm mại.
Ba … Mỗi kết thúc, nghỉ ngơi một lát là tiếp tục.
Đầu óc gần như trống rỗng, những suy nghĩ lộn xộn đan xen, như thể chỉ như mới thể giúp cô thở trong vực sâu.
Hôm nay bài tập vẫn … Ngày mai giáo sư sẽ điểm danh…
Ngày Ninh Bính Vũ sẽ đến… Vậy ruột của cô… trông như thế nào?
Bên chú Kiều chung là thành công hơn một nửa… Tuần cô sẽ gặp mặt nhà họ Ninh, rảnh để đến chỗ ông .
Hàng tồn lâu quá cũng , nhà máy năm nay…
Đột nhiên cảm thấy hung hăng đè lên cô một nữa.
Vinh Chiêu Nam cúi đầu, cắn nhẹ phần da thịt non nớt gáy cô, như sói cắn bạn tình của : “Làm việc mà tâm trí để hả?”
Ninh Viên nhẫn nhịn, vùi mặt gối, nhẹ nhàng cầu xin: “Vinh Chiêu Nam, em… đói… ăn cơm…”