Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 355
Cập nhật lúc: 2025-09-06 17:59:15
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Viên cảm thấy Vinh Chiêu Namđang nũng, bình thường chẳng những lời như .
Thật là…
Cô mềm lòng xoa xoa đầu , cúi xuống nhẹ giọng dỗ dành: “Vinh Cẩm Thiêm, hôm nay em thật sự việc, tối qua em với mà, ? Hay là, em ngủ thêm nửa tiếng với nhé?”
Ngay đó, cô cảm thấy n.g.ự.c nóng ran, da thịt mềm mại như sói ngoạm lấy.
Ninh Viên hít một , khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, theo bản năng ôm lấy đầu .
Giọng khàn khàn của đàn ông vang lên: “Một tiếng?”
Ninh Viên cảm thấy mắt cá chân mảnh khảnh của bàn tay to lớn kéo lên, hai chân tách .
Đầu ngón tay cô cuộn , bấu chặt bờ vai rắn chắc của , lí nhí : “Anh… Anh giữ lời đấy.”
Sáng sớm nên trêu chọc , quên mất, đàn ông sáng sớm nhạy cảm.
“Anh luôn giữ lời hứa, đổi tư thế nhé? Hửm?” Anh khẽ , khách khí mà kéo cô lên .
Ninh Viên cứng đờ: “Anh gì ?”
Vinh Chiêu Namnheo đôi mắt lạnh lùng, giữ chặt eo và cổ tay cô, thở chút nóng bỏng và trầm thấp: “Đã cưỡi ngựa bao giờ , dạy em nhé?”
Ninh Viên đỏ mặt, chút ngượng ngùng: “…”
Vinh Chiêu Namthật lắm trò, đây là học ở ?
Trả trai ngây thơ trong trắng cho cô!
…
Đợi đến khi Ninh Viên vội vàng đến chợ đồ cũ đường Hoa Đình, gần mười một giờ.
Lúc xuống xe đạp, cô loạng choạng suýt ngã, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn .
Hình như cưỡi ngựa quá mức ! Đau m.ô.n.g quá!
“Tiểu Ninh! Chú còn tưởng cháu đến nữa!” Đột nhiên lưng vang lên giọng kinh ngạc của đàn ông trung niên, cô cũng ông đỡ cánh tay.
Ninh Viên đầu , liền thấy khuôn mặt của chú Kiều mặc chiếc áo khoác vải cũ.
“Chú Kiều.” Cô chút áy náy chào hỏi.
Chú Kiều chút lo lắng cô từ xuống : “Này cháu gái, cháu , thoải mái ?”
Ninh Viên vội vàng lắc đầu, kiếm đại một lý do: “Không gì, sáng nay cháu dọn dẹp nhà cửa, mệt một chút.”
Chú Kiều vẻ mặt an ủi: “Người trẻ mà, lao động nhiều là chuyện .”
Ninh Viên lúng túng: “Khụ… Sao chú ở đây đợi cháu?”
Chú Kiều nghiêm túc : “Chú mời cháu đến nhà xem thử mấy món đồ nhỏ chú sưu tầm trong mấy năm nay.”
Ninh Viên lắc đầu, nở nụ bất đắc dĩ: “Hôm nay cháu đến nhà chú , chỉ ghé qua xem thử chuyện chiếc khóa trường mệnh của bà nội cháu manh mối gì , … thể trong thời gian ngắn cháu sẽ đến nữa.”
Chú Kiều ngẩn , hả?
Ông còn Ninh Viên chỉ dạy thêm cho , khó khăn lắm mới gặp một thầy giỏi.
Chú Kiều nhịn nhíu mày lo lắng hỏi: “Tiểu Ninh, nhà cháu xảy chuyện gì ?”
Ninh Viên dựng xe đạp, khổ : “Bà nội và ông nội cháu mở một cửa hàng, bán quần áo cháu lấy từ Dương Thành về, ghen ghét, đầu tiên là đến đập phá cửa hàng, cháu báo cảnh sát.”
Cô dừng một chút, thở dài: “Sau đó, họ báo cáo chúng cháu kinh doanh giấy phép, cửa hàng niêm phong, quần áo đều niêm phong, bà nội và ông nội cháu đều lo lắng đến phát ốm.”
Chú Kiều sửng sốt, Ninh Viên với ánh mắt phức tạp: “Thời buổi … giấy phép kinh doanh, quả thật hợp quy định.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-355.html.]
Ninh Viên xị mặt: “Cho nên đấy, mấy quản lý ở Thượng Hải chúng việc bằng bên tỉnh Phúc Kiến.”
Cô tỏ vẻ buồn rầu: “Nghe tháng tư năm nay còn cấp giấy phép kinh doanh cho cả bán hàng rong kiếm sống nữa, khiến lũ tiểu nhân còn lý do hoành hành, còn những dân nhỏ bé như chúng kiếm sống cũng trăm điều khó khăn.”
Sắc mặt chú Kiều chút đỏ lên: “Chuyện … cũng đến mức đó chứ, ông bà cháu lương hưu ?”
Ninh Viên lẩm bẩm: “ cháu vẫn còn là học sinh, ông bà tuổi cũng cao, chẳng nên tiền dưỡng lão , thời buổi , nếu dồn đường cùng, ai học kinh doanh chứ?”
Chú Kiều gì nữa, cau mày, đang suy nghĩ điều gì.
Ninh Viên chào hỏi những bán hàng rong, tìm kiếm xem chiếc khóa trường mệnh bằng ngọc Hòa Điền nào mắt , tự lẩm bẩm:
“Trường chúng cháu khách từ chính quyền Hồng Kông đến tham quan, là tòa nhà bách hóa 10 hợp tác với Hồng Kông mở trung tâm thương mại, thể những việc đó, tại thể cho dân nhỏ bé một con đường sống chứ, haiz, nhà chúng cháu còn đang nợ một khoản tiền lớn…”
Chú Kiều im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: “Cháu nộp đơn khi nào, cấp đang thẩm định cuối , lẽ giấy phép kinh doanh đợt đầu tiên của các cháu sắp cấp .”
Ninh Viên ông với vẻ kinh ngạc: “Thật ? Nghe tin, chúng cháu nộp đơn ngay đợt đầu tiên! Là dùng tên của cháu để nộp đơn!”
Ngay đó, cô ủ rũ: “ cũng chắc nhà chúng cháu, chắc hẳn nhiều đang nộp đơn.”
Chú Kiều suy nghĩ một chút: “Chú một bạn ở Cục Công thương, để chú hỏi giúp cháu nhé? Nếu hồ sơ của cháu vấn đề gì, chắc tuần là .”
Khuôn mặt Ninh Viên lập tức lộ nụ rạng rỡ: “Cảm ơn chú, cấp thể thúc đẩy tiến độ việc là , cháu cũng đợi .”
Hì hì, câu của chú Kiều, xem như chuyện giấy phép kinh doanh cũng giải quyết suôn sẻ !
“Vì chuyện nhà cháu cũng manh mối , là đến nhà chú chơi một lát?” Chú Kiều hỏi.
Ninh Viên vẫn lắc đầu, vẻ mặt vui mừng: “Cháu về báo tin vui cho ông bà! Tuần nhé chú!”
Không thể đắc ý mà chạy đến nhà lãnh đạo chơi .
Lúc cô đều nhịn chuyện gì, cứ đợi đến lúc chú Kiều tự hỏi cô mới trả lời.
Tuy rằng chú Kiều nghĩ kỹ cũng thể cảm thấy đúng, nhưng ít nhất hiện tại thể để vị đại lão cô là chuẩn .
Âm thầm thúc giục ông nâng cao hiệu suất việc, nhanh chóng cấp giấy phép kinh doanh! Đặc biệt là của cô!
Vân Vũ
Chú Kiều cô gái mặt, cũng khỏi thở dài: “Thôi , là một cô gái hiếu thảo, về nhanh !”
Ninh Viên tủm tỉm vẫy tay chào ông và những bán hàng rong quen xung quanh: “Cháu đây, tuần gặp !”
Cô vui vẻ chạy , đẩy xe đạp định đạp về trường.
Kết quả nhấc chân lên xe, khuôn mặt cô nhăn .
Xong , quên mất… “Cưỡi ngựa” quá lâu, m.ô.n.g đau như xé .
Lần còn tin lời đàn ông giường, cô sẽ tự tát tai , đó tát tai !
Thôi bỏ , hôm nay cô vui!
…
Ninh Viên đạp xe nhăn nhó, khó khăn lắm mới đến con hẻm nhỏ trường, liền chặn .
“Chị Ninh!” Hai thanh niên đầu tóc bóng nhẫy, trông mười bảy mười tám tuổi cung kính chào hỏi cô.
Ninh Viên bọn họ: “Thế nào? Có tin tức gì ?”
Tên thanh niên dẫn đầu cung kính :
“Vâng, chị Ninh, đàn ông buổi trưa khỏi cổng trường Đại học Phục Đán, liền đến khu nhà tập thể mà chị .”
“Chúng em luôn theo dõi, tận mắt thấy , đó phụ nữ giúp việc mà chị cũng xách giỏ rau .”