Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 356
Cập nhật lúc: 2025-09-06 17:59:16
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe xong tin tức, Ninh Viên suy nghĩ một chút, dặn dò hai : “Lão Lục, , là tay cạy khóa giỏi ?”
Gã đàn ông gầy gò nịnh nọt vỗ ngực: “Đó là đương nhiên, chị Ninh chỉ cần dặn dò một tiếng, đời cánh cửa nào mà em .”
Ninh Viên liếc : “Đừng tự đưa cửa nhà giam đấy, lát nữa theo đến chỗ đợi một .”
Lão Lục nhanh nhảu gật đầu: “Chắc chắn , già nhà em còn dựa em nuôi! Hay là em giúp chị đẩy xe nhé?!”
Ninh Viên lắc đầu: “Không cần, mang đồ nghề theo là .”
Lão Lục vỗ vỗ chiếc túi đeo chéo cũ kỹ: “Yên tâm, em mang theo !”
Một tên khác nãy giờ chen câu nào, ghen tị .
Mẹ kiếp, lão Lục cái đồ chuyên môn ăn trộm ăn cắp mà cũng thể ôm cái đùi to như chị Ninh.
Anh cũng vội vàng tiến lên nịnh nọt: “Chị Ninh, em thì gì ạ?”
Hai gã đàn ông mấy chục tuổi đầu cúi đầu khom lưng mặt Ninh Viên, gọi cô là chị, vô cùng tự nhiên.
Xét cho cùng, trong phạm vi mười dặm xung quanh, ai mà cô gái chỗ dựa vững chắc.
Ai thể ngờ một cô gái trẻ, dám một ăn phi pháp, thủ đoạn tàn nhẫn như , đám cảnh sát thì nể mặt cô, lưng còn một nhân vật tầm cỡ chống lưng.
Lần giúp cô giải quyết việc, cô cũng hào phóng!
Quả thực là một nhân vật xứng đáng gọi là “chị”.
Ninh Viên dựa ánh sáng của hai chú và nhóm của Ứng Cương sẽ ai dám gây chuyện với cô.
cô ngờ đám đầu xỏ ở đây đồn thổi thành – chị cả mà cả hai giới hắc bạch đều kiêng nể!
Ninh Viên đàn ông còn , nhét tay ba đồng: “Mặt Rỗ, phiền dẫn đến chỗ Bác Phương mượn một chiếc máy ảnh, đó đến tòa nhà tập thể tập hợp với những khác, tiện thể cả đám cùng ăn trưa.”
Mặt Rỗ nhận lệnh, cầm ba đồng tiền trong tay mừng rỡ, vội vàng : “Vâng ạ.”
Nói xong, nhanh chóng rời .
Ninh Viên trực tiếp dẫn Lão Lục đến quán cơm quốc doanh bên cạnh, đưa một đồng tiền và hai phiếu lương thực gọi hai suất cơm sườn, cùng ăn trưa.
Ăn cơm xong lâu, A Hoàn ngậm tăm xỉa răng, ưỡn ẹo : “Ôi, đói quá, phục vụ, cho hai suất cơm sườn, tính sổ của cô gái .”
Ninh Viên dậy lấy phiếu cho phục vụ, trừng mắt A Hoàn: “Cậu rốt cuộc cũng chịu dậy đấy!”
Cô từ sáng sớm đàn ông họ Vinh hành hạ đủ kiểu, dậy sớm giải quyết công việc.
Người ngược thảnh thơi, ngủ đến tận một giờ chiều.
A Hoàn hề hề, ghé sát Ninh Viên, vẻ trêu chọc sờ cằm cô một cái: “Không là đang dưỡng sức để tối nay phục vụ hơn .”
Ninh Viên: “…”
Được , đáng cô nên quen với mấy lời .
Cô cảnh cáo: “Lần phạt chạy mười km vẫn đủ ?”
A Bạch con nhỏ, thể bế, vì Trần Thần tiếp tục bế Đại Hắc Lang, A Hoàn thì cõng một đống nồi niêu xoong chảo chạy vòng quanh sân tập.
là một khung cảnh… bình thường!
A Hoàn nghĩ đến ông đội trưởng của , chột trái , thấy ai, liền toe toét.
“Hì hì, đội trưởng cũng thể lúc nào cũng theo sát em , sợ cái gì chứ, đồ , ai mà chẳng thích.”
Ninh Viên mặt đầy vẻ bất lực, luôn quên mất bản là phụ nữ ?
Cô cũng lười nhảm với A Hoàn, đánh giá vóc dáng đối phương: “Cậu rốt cuộc đấy?”
Lần Vinh Chiêu Namleo tay lên tầng ba, đổi thành A Hoàn… thật sự thể ?
A Hoàn vòng tay qua vai Ninh Viên, : “Việc nhỏ, cũng kém trai , tuyệt đối thể đáp ứng nhu cầu của em gái!”
Mặt Rỗ bên cạnh xong suýt chút nữa thì úp mặt bát canh.
“Cậu rốt cuộc đấy?”, “ cũng kém trai ”, “Tuyệt đối thể đáp ứng nhu cầu của em gái!”…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-356.html.]
Trời ơi, đây là những gì mà ?
Hai em cùng hầu hạ chị Ninh?!
Quả nhiên là chị đại!
Đám đầu xỏ ở đây tự một bộ logic riêng, chẳng những cảm thấy Ninh Viên “tác phong đắn”, “đạo đức bại hoại”, ngược Mặt Rỗ còn bội phục.
Đàn ông và phụ nữ bản lĩnh giang hồ thì như !
Cậu thậm chí còn chút ghen tị len lén liếc A Hoàn, thể hầu hạ chị Ninh… tiền đồ vô lượng!
Cũng đúng, em trai khuôn mặt trắng trẻo trai như , chắc hẳn trai cũng tuấn tú!
Ninh Viên bản tự biên tự diễn một màn kịch, nhưng nhạy bén cảm nhận ánh mắt kỳ lạ xen lẫn ghen tị của Mặt Rỗ.
Cô nghi ngờ liếc mắt qua.
Mặt Rỗ lập tức ngoan ngoãn, cung kính cúi đầu: “Em cái gì cũng thấy, chị Ninh.”
Muốn theo chị đại, ôm đùi cho chắc, thì quên sạch những gì thấy.
Trên trán Ninh Viên chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi – “?”
Đợi A Hoàn ăn cơm xong.
Ninh Viên gọi điện thoại cho Sở Hồng Ngọc, đó trực tiếp dẫn Mặt Rỗ và A Hoàn đến khu nhà ống đó.
Tên nhóc dẫn theo hai đợi sẵn từ sớm, đang cầm tiền Ninh Viên đưa mua nước ngọt uống.
Vừa thấy Ninh Viên đến, liền đặt chai nước xuống, đeo túi máy ảnh ân cần chạy : “Chị Ninh, chị đến !”
Ninh Viên liếc khu nhà ống cách đó xa, gật đầu: “Tình hình thế nào?”
Tên nhóc : “Vẫn xuống, phụ nữ mua thức ăn .”
Ninh Viên gật đầu, theo A Hoàn một góc nhỏ giọng : “ sẽ dẫn Sở Hồng Ngọc đến đây, chúng cùng ăn tối, đó một bước, leo từ cửa sổ lên xem thử.”
A Hoàn tòa nhà đó, gật đầu: “Được!”
Ninh Viên đồng hồ, thấy sắp bốn giờ , sắp xếp thỏa việc, cô liền xoay rời .
Cô rẽ một con phố bên cạnh, lâu , liền thấy Sở Hồng Ngọc từ xe taxi bước xuống.
Tinh thần Sở Hồng Ngọc trông vẻ , mặc một chiếc váy kẻ caro màu xanh lam, áo sơ mi trắng, xinh rạng rỡ, chỉ là vẻ mặt chút ưu phiền.
Ninh Viên mỉm tới: “Chị Hồng Ngọc.”
Sở Hồng Ngọc cô, mỉm : “Tiểu Ninh, mấy hôm nay ở lớp ?”
Cô xin nghỉ phép nửa tháng, đến nhà dì để giải khuây.
Ninh Viên gật đầu, đưa tay khoác lấy cánh tay cô, thiết : “Mọi việc đều , đợi khi nào chị với Học Minh giải quyết rõ ràng thì lớp học nhé?”
Cô lắc đầu: “Lúc em khuyên chị, thể vì chuyện tình cảm mà lỡ cả việc học.”
Vân Vũ
Sở Hồng Ngọc khựng , khẽ khổ: “Có đôi khi, chúng hiểu nhiều chuyện nhưng vẫn sống cuộc đời .”
Lúc liên quan đến mới thể khuyên khác, đến khi rơi chính , mới – giữa và là hai chuyện khác .
Ninh Viên vỗ vai cô: “Không , em tin Học Minh sẽ thật sự phụ lòng chị, tất cả đều là hiểu lầm thôi.”
Sở Hồng Ngọc do dự một lát, khẽ hỏi: “Mấy hôm nay, đến trường tìm chị , gì ? Thái độ như thế nào?”
Cô gần nửa tháng gặp Tô Học Minh.
Từ năm mười lăm tuổi quen đến nay, tám chín năm trời, ngoại trừ những lúc công tác học tập, từng chuyện hơn hai ngày gặp.
Sau mười tám tuổi, bọn họ gần như sống như vợ chồng, cô vẫn luôn coi như chồng .
Ninh Viên gật đầu: “Anh Học Minh gần như hai ngày đến một , hơn nữa thái độ , chỉ là sai chuyện gì, còn nhiều lời ngon ngọt với em.”
Sở Hồng Ngọc ngẩn , vẻ mặt dịu dàng hẳn : “Thật ?”