Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 367

Cập nhật lúc: 2025-09-06 17:59:29
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

nhẹ nhàng xoa Ngọc Tiêu Giao: “Năm đó khi kết hôn, chồng tặng miếng ngọc bội .”

Ánh mắt của bà hai Ninh trở nên xa xăm: “Bà là tiểu thư nhà họ Thịnh, năm đó vật định tình mà lão gia đưa cho bà chỉ một chiếc vòng, đáng tiếc chồng lão gia tổn thương, khi cãi vỡ chiếc vòng , đại sư Chung Lệnh tách nó thành ba miếng ngọc bội Tiêu Giao.”

“Sau , chồng uất ức mà chết, theo như di nguyện của bà lúc lâm chung, thứ đồ chỉ truyền cho con dâu của bà.”

“Đại sư Chung Lệnh Thuỵ Sĩ, ba viên ngọc một cái do lão gia giữ, một cái do bác cả con giữ, còn một cái ở chỗ .”

Ninh Viên sớm câu chuyện bát quái lưu truyền trong xã hội từ chỗ Bác Phương, cô cũng gì ngạc nhiên.

Thấy cô điềm tĩnh như , trong lòng bà hai Ninh cảm thấy hài lòng với đứa con gái tuổi nhỏ chững chạc .

tiếp tục : “Sau khi bác cả con ly hôn với bác gái, bác cả con đưa miếng ngọc bội cho con , mà đưa cho cả con năm đó mới chỉ mười bốn tuổi.”

“Lúc đó, cả con chọn thừa kế của nhà họ Ninh.”

Ninh Viên suy nghĩ, đây là lý do tại Tra Mỹ Linh miếng ngọc bội trong tay, cô thừa kế của thế hệ tiếp theo.

“Khi con chào đời, đúng lúc nhà họ Ninh đang chuyển nơi ở, cuộc sống ở Hồng Kông lúc đó vô cùng hỗn loạn, thừa cơ đục nước béo cò, đột nhập nơi ở của nhà họ Ninh cướp của g.i.ế.c .”

“Năm đó sinh con nên thể cử động nhiều, chuẩn sẵn cho cái chết, vì nhờ bảo mẫu đưa con khỏi đó tránh nạn .”

Bà hai Ninh nhớ cảnh năm đó thở dài: “Ta gia đình quý tộc thiếu con cái, nhất là con gái, cho dù xảy chuyện gì, bọn họ cũng sẽ dốc sức tìm con.”

Vân Vũ

“Vì mặc kệ nguy cơ sẽ chồng ly hôn, đặt miếng ngọc bội lên con, chỉ cần thứ vẫn ở con, chúng nhất định sẽ cách tìm con.”

Ninh Viên đôi mắt dịu dàng của bà hai Ninh, chóp mũi hiểu cay cay, cô bất giác mặt .

Thì bản cha bỏ rơi, thì bảo vệ cô đến , chỉ cần nghĩ thôi cô nhoi nhói trong tim mà .

Cô như mặc kệ mà tất cả, tại kiếp Âu Minh Lãng đoán cô là con gái nhà họ Ninh, nhưng cuối cùng bất kì nào đến tìm cô!

Chỉ vì lúc đó cô miếng Ngọc Tiêu Giao thôi !

cô vẫn im lặng mà chẳng hỏi câu nào.

Nên hỏi như nào đây, đó là những gì xảy ở kiếp .

“Sao , điều gì hỏi ?” Bà hai Ninh nhạy bén, bà cảm nhận tâm trạng của cô d.a.o động.

Ninh Viên im lặng một hồi, đó mới nhẹ nhàng hỏi: “Nếu như con miếng ngọc bội , nếu như con chỉ là một công nhân của một dây chuyền sản xuất bình thường.”

“Nếu như con đỗ đại học mà chỉ là một bình thường nhát gan, dù trong bất cứ cảnh nào cũng sẽ khiến nhà họ Ninh mất mặt, là một chút giá trị nào với nhà họ Ninh, liệu còn cần con ?”

Trái tim của bà hai Ninh như vỡ vụn, bà đưa tay ôm lấy cô thật chặt mà chẳng hề quan tâm rằng Ninh Viên doạ sợ .

“Cần chứ, cần chứ, luôn nhớ con gái của , con chào đời lúc nào, hình dạng đều nhớ cả, mãi mãi quên!”

Ninh Viên ôm chặt trong lòng, cái ôm ấm áp mềm mại như là thứ mà nay cô từng cảm nhận .

Điều khiến cô nhớ đến khung cảnh Ninh Cẩm Vân ôm Ninh Mỹ Mỹ và Ninh Hồng Binh lúc nhỏ, bản cô lúc đó chỉ thể núp một góc ghen tị bọn họ.

Đôi mắt đen láy của cô trống rỗng, cô đột nhiên kìm mà rơi nước mắt.

Rõ ràng qua cái tuổi dễ tổn thương từ lâu, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu và xúc động tình yêu ấm áp muộn màng .

Cô bỗng nhiên tại đây bà hai Ninh tìm nữa, cũng những điều bà ban nãy là sự thật giả dối.

Chỉ là tấm lòng của cô gái nhỏ đau khổ mù mờ kiếp , kiếp cuối cùng bù đắp, là đủ .

Sau đó, Ninh Bính Vũ đích lái xe đưa cô về ký túc xá của đại học Phục Đán.

Vốn dĩ Ninh Viên để đưa về, nhưng bà hai Ninh kiên quyết, còn để cho vệ sĩ đưa , Ninh Bính Vũ chỉ thể cầm chìa khoá lái xe.

Trên cả đoạn đường hai hầu như gì.

Mắt thấy sắp đến đại học Phục Đán, lúc mới khẽ đẩy kính lên: “Ừm… xe thuê từ cơ quan liên đới, vô lăng ở bên trái nên bây giờ quen.”

Ninh Viên: “Ờ.”

Ninh Bính Vũ: “Cô… kết hôn với Vinh Chiêu Namhơi sớm .”

Ninh Viên: “Ừm.”

Ninh Bính Vũ: “Tên đó …”

Ninh Viên dứt khoát ngắt lời : “Cái rắm!”

Ninh Bính Vũ chịu đựng hết đến khác, thật sự thể nhịn cơn tức nữa: “Đến mắng cô cũng thể nhiều hơn hai chữ ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-367.html.]

Ninh Viên ôm n.g.ự.c lạnh lùng : “Anh thì chắc? lời nào để với tên cặn bã hết!”

Ninh Bính Vũ tức giận : “Không ở mặt , cô cho rằng sẽ chuyện với một kẻ bỉ ổi thích mách lẻo với như cô ?”

Anh phát hiện từ khi trong đại lục gặp con nhóc , quên ít tiếng quốc ngữ nhưng khả năng tiếng trung tiến bộ vượt bậc.

Ninh Viên lạnh: “Một tên dám g.i.ế.c cả nhưng dám nhận như , sợ khác cáo trạng ?”

Ninh Bính Vũ tức giận: “Cô mắng ai g.i.ế.c chứ! lòng nên mới nhắc nhở cô.”

“Ai đó tự !” Ninh Viên lạnh lùng .

Ninh Bính Vũ tức giận đập vô lăng: “Cô… cô cô… đúng là đáng Vinh Chiêu Namlừa, cô những gì !”

Ninh Viên bỗng nheo mắt : “Anh gì?”

Ninh Bính Vũ: “Anh hỏi …”

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Ninh Viên, giật nhớ cứng rắn nuốt lời trong: “Không gì, sắp đến , cô chuẩn xuống xe .”

Anh chỉ đưa cho Vinh Chiêu Namrửa mắt cho tên chó má đó bớt kiêu căng, ngạo mạn chứ hề lừa chó Thiêm.

Khi đưa những thứ đó cho Vinh Cẩm Thiêm, hình như vẫn dính dáng gì đến Tiểu Muội.

Nếu phát hiện bản là “kẻ đồng phạm”, chắc chắc sẽ phiền phức.

Ninh Viên ngày càng hoài nghi, chẳng lẽ hai tên “ gì đó mà cô ?

miệng của Ninh Bính Vũ cứng như vỏ sò, hề gì nữa.

Chớp mắt đến ký túc xá của đại học Phục Đán, Ninh Viên còn xuống xe nhưng thấy Vinh Chiêu Namđang hút thuốc ký túc xá, hai mắt âm trầm.

Tuy trai, khi hút thuốc cũng thoải mái, nhưng trong lòng Ninh Viên vẫn lặng xuống.

Anh thích mùi thuốc, vì hút nữa.

Lẽ nào cả xảy chuyện với Đường Trân Trân giống như kiếp ?

Thời đại giống với hậu thế, hồ sơ của Vinh Chiêu Namđã chuyển đến nơi khác, hoặc cũng thể giải ngũ, đạo đức cùng lắm chỉ khiến tìm công việc ưng ý.

cả là một quân nhân, nếu như xảy vấn đề về đạo đức thì tiền đồ của sẽ huỷ hoại.

Vinh Chiêu Namthấy Ninh Bính Vũ đưa cô về, ánh mắt lộ chút bất ngờ, tiến tới đón cô đưa tay giúp cô mở cửa xe.

Cửa còn đóng , Ninh Viên sốt ruột hỏi: “Anh cả thế nào , chứ?”

Ninh Bính Vũ cau mày: “ thì chuyện gì ?”

Ninh Viên lười giải thích với , cô chỉ nhảy xuống xe chằm chằm Vinh Cẩm Thiêm: “Anh cả em ?”

Ninh Bính Vũ: “?”

Vinh Chiêu Namđi thẳng vấn đề: “Cậu trúng thuốc khá mạnh, đang rửa ruột ở bệnh viện, A Hoàn đang ở đó cùng , báo cảnh sát, Đường Trân Trân cảnh sát khống chế .”

Anh liên hệ với cảnh sát, cấp còn dặn báo cáo, nhưng vẫn vội vàng đến đây đúng giờ để đợi cô, còn kịp kiểm tra tình hình của Ninh Vệ Hoàn.

Khuôn mặt Ninh Bính Vũ vô cảm, tâm trạng kỳ quái.

Lúc mới cả mà Ninh Viên nhắc đến , thừa kế của nhà họ Ninh.

Người thiếu trai, chẳng trách đối xử với như !

Ninh Viên sốt ruột, cô nhảy lên xe của Ninh Bính Vũ, tiện thể để cho Vinh Chiêu Nammột câu: “Lên xe!”

Vinh Chiêu Namcũng lên xe theo lời cô.

Ninh Bính Vũ cau mày, đang định gì đó vui.

Ninh Viên lơ đãng một câu: “Lái xe, đến bệnh viện nhân dân 2 bác tài!”

Trên trán Nỉnh Bính Vũ nổi gân xanh, chửi thề.

Cái quái gì , ai là bác tài chứ! Anh cũng là tài xế taxi!

.

Nhìn đôi mắt đang phiếm hồng của Ninh Viên, tay tự động xoay chìa khoá, khuôn mặt điển trai u ám cao cao tại thượng khởi động xe.

Hèn vãi! Tự dưng thành tài xế taxi một cách khó hiểu!

Loading...