“Cạch!” Chiếc cốc trong tay cô chợt tuột , mắt thấy cốc nước sắp đổ lên và giường bệnh.
A Hoàn giật , một tay cô kéo Ninh Vệ Hoàn xuống, tay còn vội vàng đỡ lấy cốc nước : “Cẩn thận!”
Sau đó…
Cô cúi đầu , lúc mới nhận bản đang đè lên Ninh Vệ Hoàn!
A Hoàn nóng mắt tắt nụ … Chết tiệt!
Ninh Vệ Hoàn ngước mắt cô , khuôn mặt tuấn tú đổi hệt như một bảng màu, từ trắng bệch đến xanh chuyển sang đỏ ửng, đầu óc cuồng.
Anh điên , mà nghĩ đến việc hôn một “đàn ông”, những thế còn là một “đàn ông” xa lạ!
Khung cảnh đó chân thực như thể thật sự hôn đối phương!
Hai họ cứng nhắc như hai khúc gỗ xếp chồng lên .
A Hoàn bật dậy gượng gạo: “Vậy thì vệ sinh , cứ từ từ uống nước!”
Nói xong cô đặt cốc nước tay chạy ngoài.
Chỉ để một Ninh Vệ Hoàn hình giường bệnh đang hoài nghi rằng hình như trong đầu … phân.
…
“Phù!” A Hoàn chạy khỏi phòng thở hổn hển, cô cảm giác như bản sống sót một trận thảm hoạ.
“A Hoàn!”
Giọng trong trẻo của Ninh Viên đột nhiên vang lên từ phía .
A Hoàn thì thấy Ninh Viên đang cùng với trai đội trưởng tiến gần!
“Ninh… Tiểu Ninh… chị tới đây!” Cô cảm thấy bản như đang đối mặt với của “nạn nhân”, điều khiến cô càng thêm áy náy.
Ninh Viên cảm thấy gì đó đúng, cô vô thức nắm chặt lấy tay A Hoàn kích động khẩn trương: “Sao , trai chị xảy chuyện gì ?”
A Hoàn vội vàng giữ vai cô : “Không , nhưng chị em …”
Sau đó cô kể đầu đuôi sự việc cho Ninh Viên.
Ánh mắt Ninh Viên trở nên lạnh lùng, cô nghiến răng nghiến lợi: “Đường Trân Trân! Rốt cuộc cô câu kết với kẻ nào để tay với trai chị!”
Vinh Chiêu Namđưa cho cô nửa còn của cây nến nhỏ trong tay nghiêm túc : “Thứ trong đại lục, bác sĩ cũng thể tra , sẽ điều đến thủ đô tìm thử.”
Ninh Viên ngọn nến tàn một nửa cau mày : “Nếu như tìm tàn dư của nó trong cơ thể cả, bọn Đường Trân Trân chắc chắn sẽ tìm cớ để nhận tội.”
Hàng chục năm , những loại thuốc mê hoặc thuốc k.í.c.h d.ụ.c một khi trong cơ thể thể tìm thấy dấu vết trong cơ thể hại chỉ một ngày.
đó là công nghệ tiên tiến của thế kỷ hai mươi mốt .
Vân Vũ
Bây giờ vẫn đang trong những năm thập niên tám mươi, với công nghệ của đại lục hiện tại e rằng sẽ khó tra …
Vinh Chiêu Nambình tĩnh : “Việc chắc chắn sẽ giao cho cảnh sát xử lý, bởi vì liên quan đến trai em, hơn nữa những loại thuốc trong đại lục, vì nên sẽ giao cho nội bộ điều tra, em cần lo lắng về việc đủ chứng cứ.”
Ninh Viên sững sờ, lúc cô mới thật sự yên tâm.
Giao chuyện cho Vinh Chiêu Namxử lý, cô tin rằng bọn họ sẽ cách khiến Đường Trân Trân khai !
Ninh Bính Vũ đồ vật trong tay Ninh Viên, đó cau mày : “Có thể để xem thử thứ đồ đó ?”
Ninh Viên lúc mới để ý tới việc vẫn còn ở đây?
Cô khó hiểu: “Sao vẫn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-369.html.]
Khuôn mặt cao quý của Ninh Bính Vũ chợt cứng ngắc .
Bởi vì xem xem vị “ cả” thể khiến con nhóc mất bình tĩnh như là như nào!
Tài lực, quyền thế, phú quý, gì điểm nào thể so bì với ?
Anh đẩy chiếc kính lên sống mũi lạnh lùng : “Cô nửa đêm chạy ngoài, báo cáo tình hình với .”
Ninh Viên trợn mắt lên . Quản nhiều chuyện như ăn phân !
Vinh Chiêu Namđột nhiên hỏi: “Ninh thiếu gia tại xem món đồ ?”
Ninh Viên lúc mới phản ứng , đôi mắt sáng lên: “Sao thế, cả, nguồn gốc của món đồ ?!”
Ninh Bính Vũ: “…”
Vinh Cẩm Thiêm: “…”
Tốc độ lật mặt thật đáng kinh ngạc, khả năng buồm đổi gió là vô cùng mượt.
Ninh Bính Vũ đầu tiên thấy cô gọi là cả, lạnh: “ vẫn luôn cho rằng cô bướng bỉnh, thế mà lúc cần khác giúp đỡ, khéo mồm nhỉ.”
Vì một đàn ông khác, chính xác là cả khác của cô mà cô sẵn sàng điều đó.
Ninh Viên trợn mắt thản nhiên như chuyện gì : “Nếu nhờ đến hỏi nhé?”
Trán Ninh Bính Vũ nổi gân xanh, đây rõ ràng là một lời uy h.i.ế.p trắng trợn!
Anh lạnh mặt: “Không cần, món đồ xuất xứ từ nước Mỹ, đây vốn là sản phẩm đầu tiên do cơ quan tình báo CIA phát minh , về món đồ rò rỉ ngoài, ở Âu Mỹ thứ phổ biến trong giới của những tay chơi cấp cao.”
Ninh Viên bóp chặt cây nến trong tay: “Ha, Đường Trân Trân lấy thứ đồ cao cấp trong giới quốc tế chứ.”
Ninh Bính Vũ đưa về phía cô: “Để kỹ xem.”
Lần Ninh Viên chỉ do dự một chút, đó đưa cây nến cho .
Ninh Bính Vũ cây nến trong tay, thấy logo in bên cây nến, đột nhiên dừng cau mày.
“Sao ? Phát hiện điều gì ?” Vinh Chiêu Namsắc bén hỏi.
Ninh Bính Vũ , nhàn nhạt : “Dòng chữ tiếng tắt mờ nhạt cho thấy món đồ là đồ nhập khẩu, thể hỏi hải quan về nguồn gốc nhập khẩu, thấy giống của chính phủ Hồng Kông…”
Ninh Viên kinh ngạc, đồ nhập khẩu của chính quyền Hồng Kông ?
Cũng đúng, Hồng Kông là nơi cảng tự do lớn nhất thế giới, lượng hàng hoá xuất nhập khẩu thứ ba thế giới.
“Cậu thể tra ?” Vinh Chiêu Namhỏi thẳng.
Ninh Bính Vũ trầm ngâm một lát: “Có thể, giao cho .”
Ninh Viên im lặng, cô khỏi nhớ về kiếp , bản uống rượu ăn bữa cơm tất niên đó chìm giấc ngủ sâu.
Vừa tình , cả và Đường Trân Trân … viên phòng xong.
Bây giờ nghĩ , cảnh tượng hôm nay thể giống như lúc đó đến ?
Có điều bây giờ bất tỉnh bàn ăn biến thành khác, kiếp Đường Trân Trân nhất định sẽ dùng cùng một thủ đoạn tay với cả và cô!
Có một thứ luôn tồn tại manh mối một cách mơ hồ, chỉ với một chút manh mối thể đoán nhiều sự thật.
Ví dụ như kiếp Đường Trân Trân chắc chắn tiếp xúc với ngoại quốc?
Người ngoại quốc đó nhằm cả?
Hay là… nhằm cô?