Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 374
Cập nhật lúc: 2025-09-06 17:59:36
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chú Kiều chỉ cửa hàng đông đúc, giọng khó tả: “Đây là cái mà cháu gọi là cửa hàng nhỏ ?”
Ninh Viên gượng một tiếng: “Cái … thì dài, chú xem địa chỉ và tên giấy phép kinh doanh của cháu ?”
Hôm nay chú Kiều mặc khá chỉnh tề, mặc quần áo chắp vá nữa. Có vẻ như chú chỉ mặc quần áo khi và khi gặp khách.
Chú Kiều: “…”
Lô giấy phép kinh doanh đầu tiên ở Thượng Hải mấy bản, ông chỉ xem qua một , một bản tên Ninh Viên, địa chỉ đúng là đường Chính Dân phía cổng Đại học Phục Đán.
Hồ sơ xét duyệt vấn đề, ông bận rộn suốt ngày nên cũng xem thông tin chi tiết đó.
Hơn nữa, giấy phép kinh doanh thời vẫn ghi rõ nội dung kinh doanh!
Ai mà ngờ diện tích lớn thế ! Bảo là cửa hàng nhỏ mà!
“Ôi trời, cũng nhờ phúc của trường học thôi. Cửa hàng dám gọi là cửa hàng bách hóa, chỉ là một cửa hàng nhỏ, so với các cửa hàng quốc doanh đường Nam Kinh còn kém xa!” Ninh Viên vội vàng chữa cháy.
Cô liếc mắt thấy chủ nhiệm Sở ở văn phòng đang bên cạnh hóng chuyện, vội vàng kéo ông qua: “Ấy, cũng nhờ phúc của khoa Kinh tế chúng cháu, đây là dự án thực hành học thuật thí điểm của sinh viên khoa Kinh tế trong thời kỳ cải cách mở cửa!”
Nói xong, cô kéo cánh tay và hai Ninh, tươi với chú Kiều: “Hơn nữa còn là dự án hỗ trợ bởi học bổng của chính phủ Hồng Kông!”
Chủ nhiệm Sở tỏ ngơ ngác, nhưng thấy Ninh Viên khen khoa Kinh tế, ông cũng tự hào ưỡn n.g.ự.c gầy: “ , Chủ tịch Mao , thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý! Trường chúng nhất định sẽ thực hiện tinh thần cải cách mở cửa đến cùng, góp phần xây dựng bốn hiện đại hóa!”
Bà hai Ninh dù hiểu vì giám đốc Tổng Công thương con gái với vẻ mặt buồn bực kinh ngạc như , nhưng bà vẫn phối hợp tán thưởng: “ , chúng thấy sinh viên Đại học Phục Đán tràn đầy sức sống, dám tham gia thực hành khởi nghiệp kinh tế trong giai đoạn đầu của cải cách mở cửa, nên hỗ trợ học bổng.”
Chú Kiều cô gái tươi , khuôn mặt rối rắm: “ , quả nhiên là sinh viên khoa Kinh tế Đại học Phục Đán.”
Ông kẻ ngốc, lúc còn hiểu tại gặp Ninh Viên ở quầy hàng cổ vật một cách “tình cờ” thì đúng là uổng công đến chức vị của Tổng Công thương.
Ninh Viên rõ ràng phận và sở thích của ông từ lâu, nên mới cố tình tiếp cận ông!
Một cô gái trẻ chủ một cửa hàng bách hóa——đầy mưu mô, ngay cả trường học và thương nhân Hồng Kông cũng bảo vệ cô.
là một gian thương điển hình! Ông lãnh đạo ghét nhất những gian xảo như !
Chú Kiều gì, chỉ là khuôn mặt sa sầm , Ninh Viên một cách lạnh nhạt: “Còn nhỏ tuổi mà đầu óc như .”
Ông quyết định để nhà mang món đồ cổ đó trả cho Ninh Viên, coi như từng gặp cô.
Ninh Viên: “…”
Chú Kiều cô như thể cô là kẻ phụ bạc, ông đoạn tuyệt với cô !
Thật cô dự đoán chú Kiều sẽ tức giận… lãnh đạo thường ghét khác khai thác điểm yếu của .
Chỉ là lộ quá đột ngột, nếu cho cô thêm chút thời gian, cô tin rằng thể dịu cơn giận của ông.
Người kinh doanh mà đắc tội với lãnh đạo lớn nắm giữ thị trường thương mại thì chắc chắn chuyện .
Ninh Bính Vũ nhạy bén cảm nhận thấy bầu khí chút đúng.
Anh mỉm phá vỡ sự cứng nhắc: “Cục trưởng Kiều, là cùng chúng tham quan một chút , cũng tò mò về các dự án kinh doanh của sinh viên.”
Mặc dù giữa và Ninh Viên sự bất hòa, nhưng cô là nhà họ Ninh, ở mặt , vẫn bảo vệ cô một chút.
Chú Kiều lạnh lùng gật đầu: “Được.”
Dù ông chút hứng thú với cửa hàng của Ninh Viên, nhưng chính chủ động hẹn gặp nhà đầu tư Hồng Kông, tất nhiên thể từ chối yêu cầu hợp lý của đối phương.
Vân Vũ
Mọi cùng leo lên cầu thang, cửa hàng tham quan “cửa hàng nhỏ” của Ninh Viên.
Dù ban đầu chú Kiều giữ vẻ lạnh lùng, nhưng khi cửa hàng một lúc, ông khỏi thu hút ánh ——
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-374.html.]
Cửa hàng bày biện khác với các cửa hàng bách hóa khác.
Hiện tại các cửa hàng bách hóa đều là quầy hàng, treo mẫu tường quy củ.
ở đây của Ninh Viên dùng phương thức mở, quần áo treo giá và tủ xen kẽ với ma-nơ-canh mặc đồ.
Nhân viên cửa hàng mặc đồng phục mà mặc quần áo của cửa hàng, thậm chí còn phòng thử đồ riêng.
Có sinh viên thêm chuyên thu dọn quần áo khách .
Các sản phẩm điện tử quầy riêng, máy thu âm lớn dùng đồ trang trí cùng với hoa, cây cảnh.
Trên tường là những bức tranh sơn dầu lớn vẽ cánh đồng hoa hoặc sóng biển với cây dừa, cảm giác mùa hè, phù hợp với hàng hóa.
Điều quan trọng là nhân viên phục vụ nhiệt tình, ngại giới thiệu sản phẩm cho khách.
Hoàn thấy sự lạnh lùng và kiêu ngạo của nhân viên các cửa hàng quốc doanh.
Dù mua gì, sinh viên thêm cũng tươi chào đón, mong khách đến!
Chú Kiều càng xem càng tò mò, càng xem càng cảm thán.
Ông khỏi Ninh Viên: “Cháu nghĩ những thứ như thế nào?”
Ninh Bính Vũ cũng để lộ cảm xúc cô, thực lòng, cũng tò mò.
Ninh Viên nhẹ: “Cũng gì, lúc ở Quảng Châu cháu thấy , nghĩ thế khá , tính cách con giống , ai thích những thứ mới lạ, thích đối xử với .”
Những thứ ở tương lai chỉ là cách bán hàng thông thường, nhưng thời điểm là phương thức mới mẻ và thời thượng.
Cô dừng một chút: “Cháu chỉ bắt chước khác tự tìm tòi cải tiến một chút thôi.”
Ninh Bính Vũ cô, ngay cô thật, Quảng Châu hiện đại đến cũng thể hiện đại hơn Hồng Kông?
Cách phục vụ của Ninh Viên chỉ giống Hồng Kông mà còn vượt trội hơn.
Nếu thật sự là cô tự nghĩ thì đúng là thiên tài kinh doanh , nhưng cô .
Nếu cô học từ ai, cũng ép hỏi.
Chú Kiều khỏi khe ngợi: “Đầu óc trẻ đúng là linh hoạt.”
Nói xong, ánh mắt Ninh Viên trở nên ôn hòa hơn nhiều.
Thời gian còn , ông tham quan hỏi chi tiết về địa điểm, phạm vi kinh doanh, tại trang trí như .
Ninh Viên thật thà trả lời từng câu một.
Tham quan xong, ông Đường mời sang quán cà phê bên cạnh uống cà phê hoặc nước giải khát, nghỉ ngơi một chút.
Chú Kiều nhớ đến cách thức và phương thức kinh doanh của Kỷ Nguyên Chi Tâm mà Ninh Viên , khỏi thấy hứng thú, qua xem xét hỏi thăm.
Ninh Viên tranh thủ lúc Ninh Bính Vũ và những khác nghỉ, nhỏ giọng một câu——
“Chú Kiều, chú đừng giận, những gì cháu với chú đều là sự thật, chỉ là nhắc đến quy mô cửa hàng thôi.”
Chú Kiều cầm cốc cà phê, thờ ơ cô: “Thật ?”
Ninh Viên bất lực đầy chân thành: “Chú tin thể hỏi những ở sở Công thương và đồn công an xem cháu ai tố cáo và vì tố cáo.”
Chú Kiều lạnh mặt: “ sẽ hỏi.”