Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 412

Cập nhật lúc: 2025-09-06 18:00:55
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến bây giờ…

Ninh Viên liếc gương mặt vô cảm của Vinh Cẩm Thiêm.

Bước căn nhà , dường như còn là vị Thái Tuế đánh thắng đó nữa, mà trở về thành thiếu niên mười ba tuổi với vẻ ngoài gai góc như con nhím xù lông để tự bảo vệ bản .

Vinh Văn Vũ Hà Tô, đôi mày kiếm rậm nhíu : “Hướng Bắc ? Anh trai nó về, nhà nhiều khách thế mà nó cũng trở về ăn cơm, còn thể thống gì ? Mau gọi điện thoại gọi nó về ngay!”

Hà Tô lấy khăn tay lau nhẹ khóe môi, dịu dàng : “Lão Vinh, ông cũng đoàn múa ba lê dễ , dạo ngày nào nó cũng tập luyện miệt mài thâu đêm suốt sáng ở trường để chuẩn cho kỳ thi tuyển chọn, thực sự thể về .”

Ninh Viên bên cạnh vợ chồng họ trò chuyện, khỏi thầm lắc đầu…

Kiểu lãnh đạo xuất từ quan chức quân đội, hở một tí là lệnh, trách mắng, chất vấn, áp đặt lối sống gia trưởng trong nhà như thể đang ở doanh trại và chiến trường, thật khiến ngột ngạt.

Giữ mối quan hệ với những trong gia đình, mới là lạ đó.

Hà Tô bỗng sang Ninh Viên và Vinh Cẩm Thiêm, mỉm : “Em gái các cháu vẫn nhớ chuyện các cháu trở về, còn đặc biệt mua điểm tâm ở Đạo Hương Thôn về tặng, lát nữa các cháu mang theo mà ăn, đừng trách con bé nhé.”

Vinh Chiêu Namvẫn lạnh lùng gì, còn chẳng thèm .

Ninh Viên thì khéo léo: “Học sinh bận học là chí cầu tiến, dì Hà thật cách dạy dỗ con cái.”

Hai năm qua, cô luyện chiêu “ đạo” móc khá nhuần nhuyễn.

Vinh Văn Vũ cau mày, bỗng nhớ đến con trai út ông lôi từ quân đội về ném nhà máy luyện thép để rèn luyện, khẽ hừ một tiếng: “Con hư tại ! Hừ!”

ông cũng nể mặt Hà Tô, thêm gì nữa.

Nhắc đến con trai, ý trong mắt Hà Tô tắt dần, nhàn nhạt liếc Ninh Viên.

Nha đầu tâm địa thật thâm sâu, khiến bà khó chịu ư?

Nếu vì nó, Hướng Đông cũng sẽ đánh mất tiền đồ tươi sáng, ném nhà máy luyện thép!

“Món quà” , bà chắc chắn sẽ trả đủ!

Hà Tô gắp miếng cá đặt bát Vinh Văn Vũ, dáng vẻ dịu dàng bất lực: “Vâng, , , chẳng còn một bố nghiêm khắc như .”

Ninh Viên thầm khâm phục EQ cao của Hà Tô, bà bất cứ lúc nào cũng thể hóa giải những tình huống khó xử một cách khéo léo, bỏ lỡ sự lạnh lẽo thoáng qua trong mắt bà khi về phía .

Tuy nhiên, cô hề về việc Vinh Chiêu Namđã âm thầm sắp xếp cho Vinh Hướng Đông giải ngũ để trả thù cho cô, mà chỉ thầm nhắc nhở bản

Phải cẩn thận với Hà Tô, bà “ kế đỉnh cao” hạng tầm thường .

Thấy tình hình căng thẳng, dì Tiền dứt khoát lên tiếng: “Ăn cơm, ăn cơm nào, khó khăn lắm lão Vinh mới câu con cá to thế , nếu ăn ngay thì cá sẽ tanh mất!”

Trên bàn ăn mà cứ mãi đấu đá thế thì đừng ăn nữa gì!

A Hoàn cũng là một sợ gì cả, vô tư gắp thức ăn cho Ninh Viên: “Tiểu Ninh, thử món , đây là vịt Bắc Thành!”

Hà Tô vẫn giữ nguyên nụ dịu dàng, vẻ ân cần chăm sóc ăn uống, thêm gì nữa.

Nhờ dì Tiền, A Hoàn và thư ký Khâu ở dây, bữa cơm diễn cũng khá suôn sẻ.

Ăn xong, Vinh Văn Vũ nhận lấy một vài tài liệu, thư ký Khâu cùng hai thư ký khác theo ông lên phòng việc ở tầng hai.

Trước khi lên, ông Vinh Cẩm Thiêm: “Con ở đây đợi bố, bố chuyện với con.”

Vinh Chiêu Namlạnh lùng đáp: “Bố việc thì cứ bận , con đưa tiểu Ninh về .”

Vinh Văn Vũ tức giận bật : “Vậy con còn về gì? Ăn một bữa cơm , con thiếu bữa cơm ?”

Mặt Vinh Chiêu Namkhông chút biểu cảm : “Bố đây thiếu…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-412.html.]

“Con dám xưng bố ở ai đấy! Bố mới là bố con!!” Vinh Văn Vũ tức giận đến mức suýt xắn tay áo lên, mấy thư ký bên cạnh rùng sợ hãi.

Hà Tô bên cạnh khoanh tay lạnh lùng cảnh tượng khôi hài.

“Chú Vinh, chú cứ lên bận việc , chính sự quan trọng, cháu vườn dạo một chút, cháu thấy ở đó trồng khá nhiều rau củ quả ạ?” Ninh Viên kịp thời lên tiếng, mạnh mẽ kéo Vinh Chiêu Namra ngoài.

Người chuyện thì hai là bố con, tưởng họ là kẻ thù, một quen lệnh, một thích chống đối, chỉ mới hai câu thể lao đánh .

hiểu lý do vì Hà Tô thể hô mưa hoán vũ trong nhà , hai bố con vốn như củi khô, cần ai châm ngòi, chỉ cần thêm chút lửa, họ thể thiêu đốt và cắn xé lẫn !

Trước đây Vinh Chiêu Namcòn là hổ con, hổ bố to lớn thể gầm lên răn đe, giờ đây hổ con lớn, còn thể phục tùng uy quyền của hổ vương?

Vinh Chiêu Namkhẽ hừ một tiếng, mặc cho Ninh Viên kéo .

Vinh Văn Vũ nghẹn ứ trong lòng, ấn lồng ngực, sắc mặt khó coi, xoay sải bước lớn lên phòng việc.

Thư ký Khâu phân phó cho những khác: “Mau gọi bác sĩ Trương đến đây, thể lãnh đạo khó chịu.”

dù khó chịu, cũng để ý thấy lãnh đạo đuổi con trai khỏi nhà như .

Anh thầm thở dài, hổ vương già , tính khí nóng nảy, ương bướng cuối cùng cũng đổi .

Hà Tô Vinh Chiêu Nambị Ninh Viên mạnh mẽ kéo , đôi mắt dịu dàng cong lên, yoo… thằng nhóc bướng bỉnh cũng khá cưng chiều nha đầu nhỉ.

mong chờ cảnh xa lánh. Nếu con bà sống thì cũng đau khổ mới đúng, em ruột đồng cam cộng khổ chứ!

Ninh Viên kéo Vinh Chiêu Namra vườn.

“Vinh Cẩm Thiêm, còn nhớ tại đưa em về nhà ?” Ninh Viên buông tay, .

Vinh Chiêu Namnhìn quanh khu vườn.

Khung cảnh nơi đây khác với ký ức của , đây hoa, giờ đây trồng một mảnh dưa chuột, mướp và các ruộng rau, mang một nét đồng quê yên bình, nét giống với chuồng bò nhỏ ở nông thôn thời đó.

“Vinh Cẩm Thiêm!” Ninh Viên nhướng mày.

Vinh Chiêu Namnhàn nhạt : “Nhớ chứ, đưa em đến gặp ông .”

“Ông là ai?” Ninh Viên hỏi.

Vinh Chiêu Namim lặng một lúc: “Vinh Văn Vũ.”

Ninh Viên xoa mi tâm: “Ông là bố ! Anh đưa em về để gặp gia đình mà, nếu cãi thì còn đưa em về gì?”

Vinh Chiêu Namquay mặt , ngang ngạnh : “Ông là bố cái gì, cũng cãi với ông , là ông …”

“Vinh Cẩm Thiêm, 27 tuổi , 17 tuổi!” Ninh Viên bất lực ngắt lời .

Tại cứ hễ đến gần căn nhà , cứ ngẩn ngơ như chứ? Cả trở nên kỳ lạ!

Bất kể là gặp Diệp Đông, đối mặt với Hà Tô và Vinh Văn Vũ…

Cô đưa tay xoay mặt , buộc : “Chẳng , sẽ để những kẻ khiến điều đắc ý ?”

Vinh Chiêu Namnhìn cô gái mặt, nhắm mắt , hồi lâu mới khàn khàn : “Anh chẳng thèm quan tâm ông già đó , chỉ là một khi thấy ông thể nào kiểm soát cảm xúc.”

Nỗi tuyệt vọng, bất lực và tức giận luôn bùng cháy như ngọn lửa trong đáy lòng , từ khi mười ba tuổi chuyển sống trong căn nhà , đến bây giờ vẫn luôn âm ỉ.

Vân Vũ

Cả như địa ngục nửa là đại dương nửa là biển lửa những năm đó, khiến ngột ngạt.

Anh cúi đầu, vùi mặt lòng bàn tay cô, hô hấp cũng trở nên nghẹn ngào: “Rất ngu ngốc ?”

Loading...