Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 415

Cập nhật lúc: 2025-09-06 18:01:23
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vinh Chiêu Namnhàn nhạt : “Không về.”

Vinh Văn Vũ cau mày: “Vậy rốt cuộc con thế nào, cứ mãi lông bông nhàn rỗi màng chính sự ư? Nếu con , bằng cách bố sẽ lấy hồ sơ của con từ chỗ lão Trần !”

“Tại con lông bông nhàn rỗi, chẳng bố rõ hơn con ? Lúc đầu ném hồ sơ của con ngoài là bố, giờ lấy , bố mệt nhưng con mệt!” Vinh Chiêu Namkhẽ nhếch môi giễu cợt.

Vinh Văn Vũ đ.â.m chọc đen cả mặt, to hơn: “Nếu con đơn vị… thì còn về đây gì! Dẫn vợ đến diễu võ dương oai mặt ông già ?”

Vinh Chiêu Namthản nhiên : “Vậy thì , dù con cũng c.h.ế.t đói , cần bố quan tâm.”

Vinh Văn Vũ tức giận đập bàn: “Tiền lương hưu của ông đây gần như ở chỗ con , con nó đương nhiên thể c.h.ế.t đói ! Ông đây ngày nào cũng qua nhà bên cạnh xin ăn cơm tối!

Vinh Chiêu Namlạnh lùng : “Đó là do bố tự nguyện cho, con cầu xin bố ? Còn về việc tại con trở về? Bây giờ đang là thời điểm chuyển loạn thành chính, bố cũng điều từ Tây Bắc về , tại con thể về đây điều tra rõ ràng tiếng oan năm xưa?”

Vinh Văn Vũ nghẹn họng, giận đến run , đập bàn dậy: “Con… bao giờ con mới hiểu chuyện đây, con là đồ bất hiếu! Bất hiếu!”

Ông dồn sức đập bàn quá mạnh, đột nhiên đẩy cả bàn lật ngửa, ly tách rơi xuống đất vỡ tan.

Một vị đại tướng quân từng bước qua núi thây biển máu, dẫn dầu thiên binh vạn mã, dù cho mãnh hổ già, nhưng khí thế vẫn khiến sợ hãi.

Thư ký Khâu và vài khác ngoài cửa nhịn nữa, lo lắng chạy phòng: “Lãnh đạo!”

Lồng n.g.ự.c Vinh Văn Vũ phập phồng lên xuống, xua tay về phía họ: “Ra ngoài, ngoài, dẫn thằng bất hiếu ngoài !”

Vinh Chiêu Namlãnh đạm ông : “Không cần bố đuổi, con tự .”

Nói xong, sải bước lớn về phía thư viện nhỏ, mở tung cửa, Ninh Viên đang sách bên bàn: “Đi thôi, chúng về thôi.”

Ninh Viên kịp phản ứng kéo dậy, lảo đảo theo vài bước.

Cô vội vàng đặt cuốn sách “Triết học Mác – Lênin” trong tay lên bàn ở phòng việc: “Chú Vinh, đây là sách chú tìm, xin , chúng cháu xin về , cảm ơn chú chiêu đãi.”

Ngay cả khi kéo , cô cũng quên giữ phép lịch sự và cư xử khéo léo.

Tâm trạng Vinh Văn Vũ phức tạp theo bóng lưng vội vã rời của cô và Vinh Cẩm Thiêm, thấp giọng : “Cũng là một kẻ cố chấp.”

Các cô gái nhỏ trong khu nhà tập thể tuy sợ ông , nhưng ai cũng ngoan ngoãn chào hỏi và lấy lòng ông .

Cô gái trông dịu dàng khôn khéo, nhưng từ đầu đến cuối hề cố gắng gọi ông một tiếng “bố”, đến cả thái độ đối xử với ông cũng khách sáo như đối xử với những lớn khác.

Có thể thấy, đây là một cực kỳ kiêu hãnh từ trong xương cốt.

Đôi khi khiến ông … nhớ đến bóng hình kiều diễm chôn sâu trong ký ức.

Vân Vũ

“Lãnh đạo, ngài chứ, cần gọi chị Hà đến ?” Mọi bận rộn dọn dẹp, chỉ Thư ký Khâu dám tiến lên nhẹ nhàng hỏi thăm vị lãnh đạo của .

Vinh Văn Vũ nhắm mắt : “ , cần gọi cô đến.”

Ông dừng một lúc, khuôn mặt lạnh lùng ngoài cửa sổ, đáy mắt thoáng hiện lên tia buồn bã: “Tiểu Khâu , xem… quyết định của lúc đó sai lầm ?”

Thư ký Khâu im lặng, gì.

Anh rằng thứ lãnh đạo là câu trả lời, mà là sự đồng hành trong thầm lặng, rót một chén thuốc đặt lên bàn: “Ngài nên uống thuốc .”

Ngay cả khi con cháu ở bên, vợ ở bên cạnh, vị lãnh đạo vẫn cô đơn.

Hơn nửa đời chinh chiến, băng qua núi thây biển m.á.u bằng niềm tin và sự hy sinh để ngày hôm nay, trải qua thăng trầm cả nửa đời , sống sót dễ dàng , ai thể yêu cầu một suốt đời phạm sai lầm đây.

Vinh Văn Vũ ngoài cửa sổ hồi lâu, bỗng nhiên dần dần bình tĩnh , tự giễu: “Bỏ già , thể chuyện với nó lâu đến mới cãi , hi hữu , ?”

Thư ký Khâu gật đầu: “Chiêu Namđã trưởng thành, chín chắn hơn nhiều .”

Nếu thời điểm buộc giải ngũ khi đày , hoặc lùi mười năm , lẽ chỉ vì một câu hợp ý mà thằng nhóc Chiêu Namcó thể lao đánh với ông già nhà .

Có thể chuyện lâu như mới cãi , là một kỳ tích .

“Có lẽ… đây cũng là nhờ phúc của nha đầu đó.” Vinh Văn Vũ thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-415.html.]

Ông khựng : “Cho bảo vệ cô gái đó cẩn thận… đừng để nó gặp chuyện ở Bắc Thành.”

Thư ký Khâu sửng sốt: “Ngài lo lắng nhà họ Hướng…”

Vinh Văn Vũ gật đầu mệt mỏi: “Ừ, nhà họ Hướng vẫn chịu từ bỏ, lão Hướng sắp về hưu , chỉ sợ cam tâm, ngoan cố giãy chết.”

Thư ký Khâu gật đầu: “Vâng.”

Trong phòng Hà Tô

đang sửa soạn bình hoa cắm xong: “Dì lão Vinh cử bảo vệ Ninh Viên?”

Dì Từ gật đầu: “ , lãnh đạo sợ nhà họ Hướng hại cô .”

Hà Tô cong đôi mắt dịu dàng: “Nha đầu xí xảo quyệt đó thật cách thu phục lòng , đến cả ông già Vinh cũng bảo vệ cô , chẳng qua…”

khẽ một tiếng, cầm kéo cắt phăng nụ hoa hướng dương: “Đàn ông đúng là cẩu thả kiêu căng, chỉ cho rằng nguy hiểm đến từ bên ngoài, mà bao giờ nghĩ đến nguy hiểm xuất phát từ mâu thuẫn nội bộ.”

Lòng dì Từ khẽ động: “Tô Tô, ý cháu là…”

“Con trai kế của cháu trai như , Đông Đông là một cô gái thông minh, chị gái chết, còn cô em , Đông Đông thông minh hơn chị ngu xuẩn của cô , huống gì cô còn một khuôn mặt trông giống hệt Diệp Thu.”

Hà Tô thích thú ẩn ý.

Dì Từ hiểu ý: “Ngày mai dì sẽ tặng Đông Đông một ít đồ ăn ngon.”

Hà Tô : “Ừ, lão Vinh bây giờ gặp , cứ việc nghỉ ngơi thôi.”

Ninh Viên theo Vinh Chiêu Namvội vã xuống nhà.

Thấy , dì Tiền và A Hoàn cũng nhanh chóng dậy: “Sao , chuyện xong , giờ hả?”

Vinh Chiêu Namnhìn họ, im lặng gật đầu, gì.

Ninh Viên : “Vâng, dì Tiền, chúng về thôi.”

Dì Tiền cũng hỏi nhiều, : “Được, thằng nhóc Trần Thần sáng nay về đại đội , đến tối sẽ qua, nó dẫn theo mấy thằng nhóc thối kiếm chút đồ ngon trong núi, tối nay chúng sẽ ăn đồ nướng.”

Nghe đến em trong đại đội, sắc mặt Vinh Chiêu Nammới dịu đôi chút: “Cảm ơn dì Tiền.”

Dì Tiền vỗ lưng : “Thằng nhóc ngốc ngếch , cảm ơn dì gì, cảm ơn vợ con !”

Vinh Chiêu Nambối rối, khẽ gật đầu: “Vâng.”

Họ về đến khu nhà tập thể nơi dì Tiền ở.

Vừa đến cửa, Vinh Chiêu Namđã thấy Diệp Viễn, mỉm : “ còn tưởng , đến đây?”

Diệp Viễn liếc Ninh Viên bên cạnh , bất lực : “Nha đầu Đông Đông về nhà, cũng đến chỗ bạn học, con bé mất tích , nó mới 17 tuổi, kỳ nghỉ hè mới lên lớp 11, cũng thể chạy .”

Vinh Chiêu Namsửng sốt, cau mày: “Con bé ?”

Diệp Viễn khổ: “Trước đó con bé giận dỗi , cũng nghĩ nhiều, kết quả là mới nhận điện thoại của gia đình, bảo nó về nhà, cùng tìm !”

Ninh Viên ở bên cạnh , mi tâm lạnh lẽo.

Cô gái tính tình trẻ con ngu ngốc , đang gì đây?

Vinh Chiêu Namcau mày, với Diệp Viễn: “Cậu tìm cũng chẳng ích gì, rời khỏi Bắc Thành bao nhiêu năm , ?”

Tâm trạng Ninh Viên khá hơn một chút, thoát khỏi căn nhà đó, đầu óc của Vinh thiếu gia dường như sáng trở .

Diệp Viễn bất lực: “ còn điều , nhưng nó bướng bỉnh, đang tuổi nổi loạn, bây giờ nó chỉ lời mỗi thôi.”

Loading...