Khuôn mặt điển trai của Vinh Chiêu Nammất kiên nhẫn,  đang  cáu kỉnh với ông lão nhà .
Anh còn đang cần  dỗ,    kiên nhẫn dỗ một cô bé?
  Diệp Viễn bất lực,  chỉ  thể xoa lông mày: “Cậu định   tìm?”
Diệp Viễn thở phào nhẹ nhõm,   cùng Vinh Chiêu Nambước : “  nhờ   tìm tất cả những nơi Đông Đông  thể  , sẽ sớm  tin tức thôi..”
Ninh Viên  nhịn , mặt  cảm xúc lên tiếng: “Vinh Cẩm Thiên, đợi một lát.”
Nói xong, cô xoay   sang một hướng khác.
Nghe thấy Ninh Viên gọi , Vinh Chiêu Namkhông do dự  theo.
Diệp Viễn ở bên cạnh  nhíu mày,   gì.
“Có chuyện gì  vợ?” Vinh Chiêu Namđi theo Ninh Viên đến bên cạnh,  gương mặt mềm mại của cô, lòng  dịu   nhiều.
  nhận  vợ   vui.
Ninh Viên ngẩng đầu: “Anh nhất định  cùng Diệp Viễn  tìm Diệp Đông ? Anh  bảo    cô bé   mà.”
Vinh Chiêu Namnhìn Ninh Viên giải thích: “Lúc   đày từ thủ đô đến nông thôn, ông già  cho ai đến tiễn,  nhà họ Hướng cũng  đánh   đường.”
Anh dừng một lát: “Là Diệp Viễn theo mệnh lệnh của lão Diệp bảo vệ   khỏi thủ đô, ngăn cản  nhà họ Hướng.”
Ninh Viên  Diệp Viễn ở xa, chẳng trách tâm trạng của  kém như  nhưng vẫn đồng ý giúp Diệp Viễn.
Cô  Vinh Cẩm Thiêm: “Nếu bây giờ   theo, ngoài việc lãng phí thời gian cũng chẳng  ý nghĩa gì, để  của Diệp Viễn tìm thấy Diệp Đông,  đó thông báo cho , nếu cô   chịu về   thể  .”
Vinh Chiêu Namcân nhắc một lát: “Được.”
Ninh Viên  : “Tối nay em   chuyện với .”
Trước mặt  ngoài, cô giữ thể diện cho , nhẫn nhịn   gì, nhưng cô   là  giữ trong lòng, im lặng  giao tiếp.
Vân Vũ
Vinh Chiêu Namgiật , như cảm giác  điều gì đó,    đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của cô, nhẹ gật đầu: “Được.”
Ninh Viên khẽ gật đầu: “Đi tìm Diệp Viễn .”
Vinh Chiêu Namxoay  tìm Diệp Viễn.
Thấy thiếu gia Vinh ngoan ngoãn  lời, tâm trạng khó chịu của Ninh Viên dịu hơn chút.
Diệp Viễn  Vinh Chiêu Namđi tới, vội hỏi: “Sao ,  thôi,   gọi xe .”
Vinh Chiêu Namlắc đầu: “ cùng   khắp thủ đô cũng   ích gì, tối nay các  em trong đại đội của Trần Thần sẽ tới,   đợi bọn họ, nếu  tìm  Đông Đông thì thông báo cho  tình trạng cô bé là .”
Diệp Viễn cau mày: “Ninh Viên  cho   cùng ? Cô  ích kỷ thế.”
Vinh Chiêu Namlạnh lùng trừng mắt: “Diệp Viễn, chuyện   liên quan đến vợ , tập trung  việc chính .”
Diệp Viễn thấy   vui, rõ ràng  cho phép bất kỳ ai  gì   về cô gái tri thức .
Anh  : “Được ,  chỉ   thôi, Đông Đông mất tích nên  lo lắng quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-416.html.]
“Cậu lo thì mau  tìm  ,  đây  nhảm nhiều .” Vinh Chiêu Namkhông khách sáo vỗ mạnh  cánh tay  .
Diệp Viễn hít một : “Sss..”
Anh  chỉ  thể bất lực dẫn  rời .
“Đi thôi,  thôi, về nhà chuẩn  , hội mấy  Trần Thần sắp đến .” Dì Tiền thấy , mỉm  thúc giục họ  nhà.
Vào nhà, Vinh Chiêu Namnhìn Ninh Viên đang cởi giày, do dự : “Chúng  tìm chỗ nào đó  chuyện  ?”
Anh   cái gì chứ?
Không  vì  trong lòng  luôn cảm thấy bất an,   kiên nhẫn chờ đến tối.
Ninh Viên  , khẽ mỉm : “Đã gần bốn giờ , em   giúp dì Tiền chuẩn  bữa tối, tối nay rảnh chúng  sẽ  chuyện.”
Nói xong, cô cũng  để ý đến  nữa,  dép và nhanh chóng  theo dì Tiền: “Dì Tiền, để con giúp dì nhặt rau.”
Dì Tiền mỉm ,  thiết vỗ nhẹ tay cô: “Cô gái  thật chu đáo, ước gì  một nàng dâu như cháu.”
Ninh Viên cũng  kéo cánh tay dì Tiền: “Ai   một  chồng như dì cũng thật may mắn, con   may mắn như .”
Hai  vui vẻ  , Vinh Chiêu Namim lặng , suy nghĩ về gia đình rối ren của .
Anh cũng nhanh chóng  dép  theo: “Con cũng giúp dì rửa rau.”
Dì Tiền ngạc nhiên  Vinh Cẩm Thiêm, trêu ghẹo: “Ồ,  chủ nhỏ ngày xưa chỉ  chơi đàn piano nay   rửa rau , thật là chu đáo.”
Ninh Viên cũng ngạc nhiên  .
Dì Tiền dường như nhận  sự bối rối của Ninh Viên,  : “Lúc ,  chủ nhỏ  du học ở nước Anh,  học trường gì gì E..E…”
Ninh Viên  thêm: “Trường Eton?”
“ , là trường Eton mà các quý tộc Anh học đó,  mới trở về nước,  chuyện hành động đều mang phong cách của những thiếu gia tư sản phương Tây — mặc vest, chơi piano, uống  chiều,  sách tiếng Anh, cưỡi ngựa, và đấu kiếm…”
Ninh Viên  xong,  khỏi  Vinh Chiêu Namlần nữa,  bé mười ba tuổi ngoài việc tu Đạo còn  phong thái của quý tộc tư bản phong kiến.
So với những gia đình chất phác  màu mè ở thời đại ,     phù hợp.
Chả trách nhiều   thích .
Khi  về thời thơ ấu của Vinh Cẩm Thiêm, dì Tiền  nhịn  bùi ngùi: “Đứa bé  mười ngón tay  dính nước, chẳng giống  nối nghiệp của giai cấp vô sản. Cha nó ghét nó, cho nên bắt nó học  ruộng.”
Vinh Chiêu Namnhớ  những chuyện trong quá khứ, gương mặt bình thường trở nên lạnh lùng và u ám.
Dì Tiền nhận    sai, vội chuyển chủ đề: “ đứa bé   thể   nhiều thứ, học gì cũng nhanh lắm,  kìa, bây giờ cưới vợ cũng bắt đầu giúp vợ  việc nhà , đúng là hiếm thấy mà.”
Ninh Viên  Vinh Cẩm Thiêm, nhẹ nhàng : “Nam nữ bình đẳng, một  nấu cơm một  rửa bát, mới là đạo lý đúng đắn.”
Ngay từ khi bắt đầu sống chung với , cô  dạy Vinh thiếu gia như .
Vinh Chiêu Nambị cô  một cái, nhạy cảm nhận thấy cô vợ nhỏ của  đang  vui, còn đang tức giận.