Một hình bóng nhỏ nhắn  xổm bên cạnh cột cửa, ánh sáng mờ ảo ở nơi hoang vắng chiếu lên khuôn mặt cô gái trông thê lương.
Vinh Chiêu Namgiật , cảm giác như  trong trí của  nhớ vẫn còn sống.
Diệp Viễn  để ý đến ,  thắng về hướng  .
Hai  đàn ông phụ trách bảo vệ cô gái  lên: “Anh Diệp, Đông Đông  chịu , tình trạng cô  vẫn .”
Diệp Viễn gật đầu: ” Cảm ơn, các   vất vả , các  lái xe về  .”
Sau khi tiễn hai  ,  bước đến chỗ hình bóng nhỏ bé  xổm xuống: “Đông Đông,  hai đến đón em về nhà.”
Cô bé mắt đỏ hoe  : “Anh hai,  Chiêu Namđâu ? Có  phụ nữ đó nên    cần em nữa ? Vì thế    chịu trả lời thư của em đúng .”
Diệp Viễn thấy em gái  thật đáng thương,   Vinh Chiêu Namđang  đến.
Anh đưa tay kéo Diệp Đông , an ủi cô: “Đông Đông,  nhiều năm như thế   về, cũng  trả lời thư của chúng . Anh   còn là  Chiêu Namngày xưa của em nữa .”
Diệp Đông nhỏ giọng lẩm bẩm,  tin: “Anh Chiêu Namthương em nhất,    trả lời thư của em, bởi vì   liên lụy đến chúng ,   sợ chị ở  trời đau lòng … Anh Chiêu Nammãi mãi là  Chiêu Namcủa em…”
Diệp Viễn hít sâu một , lạnh lùng : “Con  ai  cũng sẽ  đổi thôi!”
Bỗng nhiên Diệp Đông bật : “Anh hai… Em nhớ chị quá. Chị còn sống thì  quá… Giờ chị   trong nghĩa trang  sẽ   gì cả,   chuyện,  thể ôm em. Em  nỗ lực trưởng thành  mà đến cả  Chiêu Namcũng  cần em nữa…”
Vinh Chiêu Namđứng ngẩng đầu  lăng mộ  đỉnh núi ở cách đó  xa, trong lòng chua xót phức tạp, nắm chặt nắm tay.
Anh nhắm mắt ,  đến phía  Diệp Đông : “Đông Đông,  đến lúc em  về nhà .”
Diệp Đông sửng sốt ngước mắt lên  : “Anh Cẩm Thiêm?”
Cô  bật dậy, hai mắt đỏ hoe  lao về phía  nhưng vẫn  nhao qua.
“Anh tới đây  gì? Đây là nơi chị em an nghỉ, chị     thấy ! Anh  tìm cô gái thanh niên trí thức của  !”
Vinh Chiêu Namcau mày: “Em mới mười bảy tuổi,  đến nơi an nghỉ của chị em  đến nửa đêm, mặc kệ    ăn uống gì  tìm em. Em cho rằng chị của thích  thấy em như  ?”
Diệp Đông rưng rưng nước mắt: “Còn   bởi vì  mắng em,  và chị từ  đến giờ  bao giờ mắng em,   đổi !”
Nhìn cô bé bướng bỉnh, Vinh Chiêu Namkiên nhẫn : “Được , là  của ,    sẽ  mắng em nữa, nhưng em  là  lớn , đừng để gia đình  lo lắng, hãy  về .”
Diệp Đông cắn môi, yên lặng  : “Anh Cẩm Thiêm, em  thích cô gái tên Ninh Viên , cô   giống chị một chút nào…”
Ánh mắt Vinh Chiêu Namtối sầm, sắc mặt lạnh lùng: “Đó là chị dâu của em, cô   giống chị em, cũng  cần em  thích cô . Cô  lấy  chứ   lấy em!”
Anh  thể chịu đựng  bọn họ đối Ninh Viên chỉ chỉ trỏ trỏ, cho dù là Diệp Viễn  Diệp Đông, hai   coi như  em ruột thịt.
Diệp Đông bật , cô giậm chân hét lên: “Em  thích cô ,em  thích cô  giống chị em, em  thích  cưới cô ,  ai  thể  thế  chị của em! “
Nói xong cô   chạy về phía nghĩa trang.
“Diệp Đông!” Diệp Viễn  ngờ Diệp Đông  chạy mất vội vã đuổi theo cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-419.html.]
Ngay  đó, một bóng  giống như một con báo lướt qua , bắt lấy vai Diệp Đông.
Sau đó…
“Bốp!” Vinh Chiêu Namgiơ tay c.h.é.m   gáy cô.
Diệp Đông  nhắm mắt , Vinh Chiêu Namđã đỡ lấy cô, khiêng Diệp Đông như khiêng bao tải  về hướng xe.
“Vinh Cẩm Thiêm,   cái gì !” Diệp Viễn  thể tin    dám đánh ngất em gái .
Vinh Chiêu Namlạnh lùng liếc   : “Như  thấy,  đánh con bé bất tỉnh. Chẳng lẽ để nó xông  nghĩa trang quấy rối  khác và chị Diệp Thu an nghỉ?”
Diệp Viễn cũng    gì, chỉ cắn răng : “Nếu thế  cũng  nên khiêng  thô lỗ như !”
Vinh Chiêu Namhơi nhướng mày: “Vậy  bế .”
Nói xong,  buông Diệp Đông , đẩy sang  Diệp Viễn: “Được , chúng  tìm  nó ,  về ăn cơm thôi,  tám giờ rưỡi ,   đói ?”
Diệp Viễn vội vàng đỡ lấy Diệp Đông, bế ngang cô, cố hết sức  theo : “Vinh Cẩm Thiêm, tên khốn nhà , chờ một chút!”
Vinh Chiêu Namlái xe, ánh mắt ghét bỏ   : “Nhiều năm  mà  vẫn  chịu rèn luyện, thằng ba kém  ba tuổi ở bộ đội  là phó đoàn trưởng, mà  còn  bế nổi Đông Đông?”
Diệp Viễn cuối cùng cũng ôm  Diệp Đông đến ghế , tức giận leo lên ghế phụ, trừng mắt  : “Nếu ông nội    đánh Đông Đông bất tỉnh thì  c.h.ế.t chắc !”
Vinh Chiêu Namkhông chút sợ hãi, ung dung khởi động xe: “Vậy  tiên    cho ông  là   để Đông Đông đang giận dỗi một  đến nghĩa trang.”
Diệp Viễn tức giận, nghiến răng : “Cẩm Thiêm, tên khốn kiếp nhà !”
Vinh Chiêu Namlái xe, bình tĩnh : “Đây là ngày đầu tiên    . Đông Đông còn nhỏ, nó tùy hứng còn  thể thông cảm, nhưng  bao nhiêu tuổi  mà còn cùng nó gây rối?”
Diệp Viễn im lặng một lúc, một lúc  mới : “Vinh Cẩm Thiêm, cho đến bây giờ  cũng  chịu  cho   lý do vì  chị   chia tay với  Hướng, cũng   đêm đó  xảy  chuyện gì. Cậu bảo   nghĩ như thế nào đây?”
Vinh Chiêu Namdừng  một chút,   gì, nhấn chân ga, xe chạy như bay   ngoài.
Diệp Viễn mỉm : Cậu  thể quên một  thứ, nhưng   ai cũng quên.
Vinh Chiêu Namvẫn   chuyện, ánh mắt lạnh lùng  qua gương chiếu hậu, hình ảnh của Nghĩa trang Bát Sơn dần dần biến mất trong gương chiếu hậu.
Anh siết c.h.ặ.t t.a.y lái, cụp mắt xuống che giấu nỗi buồn và chán ghét bản  .
Nhìn thấy vẻ mặt của  qua gương chiếu hậu, Diệp Viễm âm thầm thở dài.
Chị cả vẫn  ảnh hưởng tới Cẩm Thiêm.
Vân Vũ
…
Mười giờ đêm
Ninh Viên đang  ở ban công lau khô tóc thì thấy xe jeep dừng ở  lầu.
Diệp Viễn xuống xe,  đó Vinh Chiêu Namcũng xuống xe.