Ninh Viên cầm cốc uống nước, lạnh nhạt : “Không cần, dù  xin  thì bọn họ cũng sẽ   đổi suy nghĩ về em. Dù   cũng quan tâm đến Diệp Thu như , hãy  ‘Anh rể’ của bọn họ .”
Không  cái gì gọi là tha thứ   tha thứ. Anh  tự  giải thích với cô mối quan hệ của  và Diệp Thu, và lý do tại    bao dung với  em nhà họ Diệp như .
 cô  thích  em nhà họ Diệp, và bọn họ cũng  thích cô.
Vinh Chiêu Namkhựng , ngước mắt  cô: “Ninh Viên.”
“Em chấp nhận lời giải thích của , cho nên em sẽ  ở phòng riêng, sợ   lo lắng, cũng   Hướng tam  như ý, ở bên ngoài sẽ giữ thể diện cho ”. Ninh Viên cúi đầu xuống, che giấu cảm xúc ở trong mắt.
Vinh Chiêu Namnghe thấy tên Hướng tam, ánh mắt trở lên lạnh lùng.
Anh  dậy  đến vòng tay qua  bàn ôm cô, trầm giọng : “Bên ngoài? Còn trong phòng thì ? Chúng    thực hiện theo ý của Hướng tam ?”
Ninh Viên đặt cốc xuống,   ngoài cửa sổ: “Mặc dù  đây là do Hướng tam cố tình, nhưng tâm trạng em vẫn  , em  yên tĩnh để suy nghĩ nên  gì tiếp theo .”
Cô dừng , hít một : “Chúng  hãy sắp xếp  tâm trạng và suy nghĩ của , Hướng tam chắc chắn  chỉ lợi dụng một  Diệp Đông để khiến chúng  khó chịu. “
Phải  rằng  em nhà họ Hướng cũng  bản lĩnh,  đánh  điểm yếu của cô khi thấy  thể tấn công ở Thượng Hải.
Có lẽ  khi Vinh Chiêu Namđược khôi phục công tác,  trở về Bắc Thành mà tiếp tục ở nông thôn là chính xác.
Sau khi trở về Bắc Thành,   quá khứ trói buộc,  một  chuyện   buông bỏ ,  còn   thời gian chăm sóc cô.
Cô   cãi  với  trong tình trạng , cũng   giả vờ như   gì xảy . Anh lúc nào cũng  để ý đến cô, khiến cô khó mà vui .
Vinh Chiêu Namnhìn về phía Ninh Viên, cô     .
Anh im lặng một lúc,  nghĩa là trong  thời gian , cô    mật với .
Vân Vũ
Vinh Chiêu Namlạnh lùng : “Được .”
Sau đó  thả tay xuống.
Ninh Viên đẩy  ,  tới bên giường, cởi giày lên giường,  lưng về phía  ngủ.
Vinh Chiêu Namnhìn theo cô,  Ninh Viên    dễ  dụ dỗ, những khó chịu trong lòng   lẽ  tích tụ từ Thượng Hải.
Anh xoa lông mày : “Được ,   sân  một lát, em  ngủ  .”
Nói xong,  cầm điếu thuốc, đóng cửa ,   ngoài.
Ninh Viên  thấy tiếng đóng cửa, trong lòng hoảng hốt.
Cô nhắm mắt , mặc kệ, bây giờ cô chỉ   ở một .
Nếu   suy nghĩ cẩn thận,  thể thoát khỏi bóng ma quá khứ thì ai  gì cũng .
…
Vinh Chiêu Nambước  sân, châm điếu thuốc hút một .
Nhìn  cửa sổ phòng Ninh Viên,  cảm thấy lo lắng.
Anh chợt nhớ lúc  Ninh Viên đòi chia tay với .
Cô cũng như thế , bình tĩnh cùng   chuyện, phân tích ngọn nguồn sự tình.
Cô   khác với những  phụ nữ mà   gặp, hầu hết khi tức giận họ   , chẳng hạn một    ầm ĩ lên như Diệp Đông hoặc Tần Hồng Tinh.
Hoặc như chị Diệp Thu,   gì, chỉ im lặng  những việc chị cho là đúng. Cho dù   thiệt thòi cũng   cho  bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-424.html.]
Lý trí như   mới gặp hai , một là Hà Tô, một là Ninh Viên.
Người  là    tình cảm, khiến   thấy đáng sợ và chán ghét.
Người  là cô,   ầm ĩ   lóc, bình tĩnh  chuyện, phân tích  việc một cách  trật tự. Cô coi  như một đối tác, đây   là một dấu hiệu .
Vinh Chiêu Namđút một tay  túi, dựa   gốc cây, ngẩng đầu  trời, thở  một làn khói.
Thà rằng cô náo loạn với  như  đây còn hơn là như bây giờ, điều  khiến  cảm thấy bất an vì  thể hiểu  cô.
Làn khói tỏa ,  mờ đôi mắt và khuôn mặt lạnh lùng của .
“Đội trưởng.”
Giọng  của Trần Thần bỗng nhiên vang lên  lưng .
Vinh Chiêu Namnhìn  , cầm điếu thuốc, bình tĩnh : “Nói.”
Trần Thần  tới, nhỏ giọng : “Thượng Hải bên   tin tức của lão Từ, chúng  tìm    lâu, xác thực  manh mối. Hắn  lén về Bắc Thành thăm  .”
Vinh Chiêu Namdừng ,  lạnh: “Cậu   sai, xem    trở về là đúng . Không uổng phí hai năm nay,  ông cụ giúp đỡ  cái  gọi là đội trưởng cũng chẳng   gì cả,  điều tra cái gì cũng  , vẫn  dựa  chính .”
Trần Thần  do dự , cố gắng thuyết phục : “Lão thủ trưởng  việc cẩn thận,  bao giờ vượt quá giới hạn, cho nên mới giữ  nhà họ Vinh…”
“Cho nên, nhờ   bằng nhờ chính bản  , chỉ  những mối quan hệ của  thì  mới sử dụng ”. Vinh Chiêu Namngắt lời .
Anh gập đầu thuốc , dập tắt điếu thuốc và : “Đi thôi.”
Trần Thần gật đầu: “Dạ!”
…
Sáng sớm hôm 
Ninh Viên từ  giường  dậy,  xung quanh  thấy dấu vết của  ngủ  giường. Gối và chăn đều  gấp ngăn nắp.
Cô cụp mắt xuống,  dậy mặc quần áo, rửa mặt  xuống tầng.
“Ninh Ninh, cháu dậy  ?” Bảo mẫu lau tay  tạp dề, mỉm   cô.
Ninh Viên gật đầu: “Chào buổi sáng dì!”
Dì Tiền đang dọn bàn, thấy cô đến  : “Con bé , dì mua sữa đậu nành, gà rán, cocacola, bánh đường, bánh rán… là những món ăn sáng ngon và độc đáo nhất ở Tứ Cửu Thành chúng .”
Tứ Cửu Thành – tên gọi khác của Bắc Thành.
Ninh Viên  xuống giúp dọn bát đĩa: “Dì Tiền  lòng, sáng sớm mà dì   ngoài mua cái  cái , con ăn gì cũng  mà, dì  thế  con thấy ngại quá!”
Dì Tiền vỗ lưng cô: “Hiếm khi  phương Nam như con đến  khách, dì nhất định sẽ mời con nếm thử hết đặc sản của phương Bắc! Mau  xuống !”
Ninh Viên đợi dì Tiền  xuống  mới hỏi: “Trần Thần ? Không  dậy sớm tập thể dục ? Đã ăn ?”
Dì Tiền lắc đầu: “Ừ, thằng nhóc đó theo Chiêu Namra ngoài từ nửa đêm, lén lút… Không, ý dì   là Chiêu Namlén lút, mà là tên tiểu tử nhà dì, cháu   thấy lúc đó, trông chẳng giống   chút nào!”
Ninh Viên bật ,   về con trai  như  chỉ  thể là  ruột của  !
Dì Tiền lấy tờ giấy từ chỗ bảo mẫu đưa cho Ninh Viên: “Chiêu Namđi lúc nửa đêm, nó sợ quấy rầy giấc ngủ của cháu nên để  tờ giấy.”
Ninh Viên  tờ giấy, trong đó ghi   chuyện quan trọng  , bảo A Hoàn dẫn cô  chơi, ba ngày   sẽ  về, dặn cô chú ý an .