Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 434
Cập nhật lúc: 2025-09-06 18:01:55
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Viễn thấy em gái rơi nước mắt nhớ đến khuôn mặt xinh và đĩnh đạc của chị cả dịu dàng và điềm tĩnh trong ký ức.
Anh nhớ năm đó học trung học, nửa đêm thức dậy uống nước thấy chị cả đang ban công.
Bố công tác xa Bắc Thành, chị cả chăm sóc và em trai, em gái như .
Từ đó trở , mỗi đêm, luôn âm thầm ở bên ngoài cửa sổ bầu bạn cùng chị gái.
“Được , , cũng gì với em cả.” Diệp Viễn đẩy đẩy mắt kính, bất lực .
Diệp Đông nức nở nhỏ: “Anh, thể đừng chuyện với ông nội và bố, em , ông nội đang dưỡng bệnh, bố và em đang việc biển… Em họ lo lắng.”
Ông nội và bố ở nhà, cả và ba ở trong quân đội hết, trong nhà chỉ hai là lớn nhất thể chủ.
Anh hai , thì ai .
Diệp Viễn Diệp Đông: “Em như thế ngoan ?”
“Anh thấy chẳng đứa nào điều.” Vinh Chiêu Namđứng ngoài cửa lạnh lùng .
Diệp Đông thấy Vinh Cẩm Thiêm, hai mắt sáng lên, ủ rũ, nhỏ giọng : “Anh Cẩm Thiêm.”
“Tỉnh táo , nũng đòi bế nữa ? Đã lớn như mà gì, nếu em thì để em hỏi chú Diệp và cô Diệp xem họ dạy em thế nào!”
Vinh Chiêu Namnhìn Diệp Đông nhàn nhạt, đặt hộp cơm trong tay lên bàn.
Diệp Đông mắng một trận tơi bời, trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng đỏ.
Anh đang chê cô ngoan ?
Cô cúi đầu nắm chặt chăn: “Em… em chỉ là sợ khâu thôi, đau lắm, chỗ nào cũng đau nên mới …”
Diệp Viễn bất lực: “Anh đừng hung dữ với Đông Đông, hồi nhỏ là chị cả cõng, cũng thường bế nó, dù nó lớn bao nhiêu chăng nữa, trong lòng con bé, vẫn là cả.”
Vinh Chiêu Namnhìn đôi chân bó bột của Diệp Đông: “Còn đau ?”
Diệp Đông nước mắt lưng tròng, đáng thương vô cùng: “Vâng, đau…”
Vinh Chiêu Namnhướng mày kiếm, lạnh lùng : “Đáng đời, ngã c.h.ế.t là may !”
Diệp Đông ngây : “…”
Diệp Viễn: “…”
Diệp Đông ngẩn ngơ một lúc tủi lớn: “Hu hu… Anh Cẩm Thiêm, mắng em!”
Diệp Viễn bực : “Anh đừng mắng Đông Đông, nó còn nhỏ, còn thương, tức thì trút lên em !”
Người vẫn chuyện hỗn thế !
Vinh Chiêu Namkhông quan tâm đến Diệp Viễn, Diệp Đông, lạnh lùng quát: “Câm miệng, !”
Anh là huấn luyện binh lính, sắc mặt nghiêm , khí thế trở nên đáng sợ.
Diệp Đông dọa nín thở, nước mắt trực trào.
Vinh Chiêu Namlạnh lùng khoanh tay đó: “Chị Chu Hoàn của em mười sáu tuổi theo quân đội, lúc đấy còn nhỏ hơn em một tuổi, đến khi chị em rời quân đội đạt công trạng hạng nhất, con bé còn là của Võ đại viện, tính cách ủy mị của em thế , mà giống con em của Võ đại viện chúng ! Chẳng !”
Giọng điệu cực kỳ giống với phong thái mắng mỏ của bố với ông nội.
Diệp Đông sợ đến mức nín thở, thút thít, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ trắng, dám hé răng cũng dám lời nào.
Vinh Chiêu Namlạnh mặt Diệp Viễn: “Cậu theo ngoài một lát.”
Nói xong, ngoài cửa.
Diệp Viễn vỗ nhẹ lên cánh tay Diệp Viên để an ủi: “Nghỉ ngơi một lát, lát nữa sẽ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-434.html.]
Đến cuối hành lang bệnh viện.
Vinh Chiêu Namliếc Diệp Viễn: “Tòng Quân lấy quần áo cho Đông Đông , dì giúp việc nhà , theo?”
Nhà họ Diệp hiện giờ lớn tuổi nào ở nhà, nhóm thư ký và nhóm y tế bên cạnh cụ Diệp cũng đều nghỉ dưỡng ở Bắc Đới Hà .
Chỉ để một dì giúp việc ở nhà chăm sóc sinh hoạt của Diệp Đông và Diệp Viễn.
Diệp Viễn bất lực: “Cô giúp việc khỏe, dạo xin nghỉ phép, ở đơn vị, thể trông con bé giúp , sợ đến lúc con bé nhập học mà vết thương vẫn lành, ông sẽ mắng c.h.ế.t mất.”
Vinh Chiêu Namthẳng thừng từ chối: “Lần về là việc, hơn nữa chỉ ở Bắc Thành nhiều nhất một tháng thôi.”
Diệp Viễn thở dài: “Nửa tháng nhập viện cứ chờ dì giúp việc về là , đổi ca với , do con bé bướng quá, chẳng vì đuổi theo mới ngã ?”
Vinh Chiêu Namnhìn Diệp Viễn, lạnh lùng : “Diệp Viễn, Đông Đông mười bảy tuổi , còn là đứa trẻ bảy tuổi nữa, do bắt em hôm nay đến tiệc rượu thì chẳng xảy chuyện gì , hồi bé em theo chị Diệp Thu, thông minh hiểu chuyện, theo trở nên bướng bỉnh như ?!”
Diệp Viễn đẩy mắt kính: “Anh và Đông Đông bất lịch sự với Ninh Viên, bắt em đến xin , là của ?”
Đôi mắt dài của Vinh Chiêu Namthoáng hiện lạnh lùng: “Diệp Viễn, đừng nghĩ ai cũng ngốc, nếu là bạn từ nhỏ của , thì hôm nay đừng hòng thoát khỏi trận đòn !”
Nói xong, nhét mấy hộp cơm lòng Diệp Viễn, bỏ !
Diệp Viễn bóng lưng , sắc mặt u ám phức tạp, phòng.
Diệp Đông thấy Diệp Viễn , đôi mắt mờ mịt lên: “Anh hai…”
Cô thấy Vinh Chiêu Namđâu, vội hỏi: “Anh Chiêu Namđâu ?”
“Anh cùng với phụ nữ . Anh với em , đừng nữa. Chị cả bao giờ mặt khác.” Diệp Viễn cãi với Vinh Chiêu Namnên cực kỳ bực bội.
Diệp Đông nhắm mắt, bướng bỉnh : “Em thích phụ nữ bên cạnh Cẩm Thiêm, cô thể so sánh với chị cả, Chiêu Namlà của chị cả!”
Diệp Viễn lạnh lùng : “Những lời , em nhất nên ít thôi, kết hôn , em còn danh tiếng ?”
Diệp Đông đột nhiên ngẩng đầu hai của : “ cũng thích phụ nữ đó, ? Nếu thì hôm nay đưa em đến xin ?”
Diệp Viễn mắt em gái, im lặng một lúc đến bên cạnh cô , nhấc cằm cô lên: “Vậy thì em cũng phép để thương, nhất là khuôn mặt .”
Vân Vũ
Khuôn mặt giống chị cả nhất, phép để thương.
“Em chẳng may mà, xem em thương , đây?” Diệp Đông chán nản chỉ băng gạc đầu .
Diệp Viễn em gái , nhàn nhạt : “Em vì Chiêu Nammới xảy chuyện, đương nhiên chịu trách nhiệm chăm sóc em.”
Diệp Đông tủi : “Thật , nhưng Chiêu Namđã , với phụ nữ ?”
Diệp Viễn cô, khẽ cong khóe môi: “Anh sẽ bắt đồng ý.”
Diệp Đông nhào lòng Diệp Viễn: “Anh hai nhất.”
Diệp Viễn nhẹ nhàng vỗ lưng cô : “Đông Đông cũng ngoan ngoãn một chút, chị cả là điềm đạm, em yếu đuối như , Chiêu Namsẽ thích.”
Diệp Đông ngoan ngoãn nhỏ giọng : “Em , nhưng như thì Chiêu Namsẽ để ý đến em, em sẽ học tập chị cả thật , chị cả còn nữa, em lời hai.”
Diệp Viễn hài lòng mỉm dịu dàng, ánh mắt ôn hòa: “Đông Đông ngoan nhất, lời nhất, ăn cơm thôi.”
Sau khi hủy hôn ước với cả nhà họ Hướng, chị cả ít khi .
Chỉ khi thỉnh thoảng Chiêu Namtừ quân đội về ở bên chị cả, mặt chị mới miễn cưỡng chút.
Chị cả Chiêu Namlà , ông nội và bố cũng đều thích Cẩm Thiêm.
Ông nội từng nếu chị cả thực sự thích Cẩm Thiêm, thì cứ đợi Chiêu Namlớn thêm chút nữa tính.
Đáng tiếc xảy nhiều chuyện như …