Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 436
Cập nhật lúc: 2025-09-06 18:01:57
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phía bên , khi ăn tối xong, Diệp Viễn lên bầu trời sẩm tối sang với Diệp Đông: “Đã trễ , tối nay sẽ y tá chăm sóc em, về nhà sáng mai sẽ đến thăm em, nếu chuyện gì thì gọi điện thoại về nhà nhé.”
Anh cố tình sắp xếp phòng bệnh đơn cả điện thoại riêng cho Diệp Đông.
Diệp Đông y tá dìu xuống giường vệ sinh, ngoan ngoãn gật đầu: “Em hai.”
Diệp Viễn xoa đầu em gái rời .
Sau khi y tá dìu Diệp Đông vệ sinh xong, cô với y tá: “Dì ơi, cháu ăn khuya, dì xuống nhà ăn xem gì nhé?”
Y tá gật đầu: “Được chứ.”
Đợi đến khi y tá rời , Diệp Đông cánh cửa đóng kín mới lén lút gọi điện thoại.
Đầu dây bên nhanh chóng vang lên giọng dịu dàng của Hà Tô: “A lô.”
“Dì Hà Tô ơi cháu là Đông Đông đây ạ.” Diệp Đông ngoan ngoãn .
Hà Tô hỏi: “Đông Đông , hôm nay cháu còn đau ?”
Diệp Đông bĩu môi sờ lên chân bó bột: “Đau lắm ạ, đầu cháu còn khâu mấy mũi nữa, cách thật sự hiệu quả như dì ? Sao cháu thấy đau hơn cháu tưởng tượng nữa.”
“Chắc chắn là hiệu quả . Cháu là con gái mà thương đến mức thì nhất định chịu trách nhiệm chứ. Đông Đông thông minh , vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ chính là điểm yếu của .” Hà Tô chậm rãi .
Diệp Đông do dự: “ mà hôm nay Chiêu Namnổi giận với cháu, do cháu quá ? Hơn nữa, lúc ăn cơm phụ nữ còn … cháu… thế cô để ở bên Cẩm Thiêm…”
Hà Tô khẽ: “Đồ ngốc, cháu nhớ kỹ đừng bao giờ thừa nhận với bất kỳ ai rằng thích Cẩm Thiêm, cho dù là ông nội hỏi thì cháu cũng chỉ coi như là trai. Làm như thì cháu sẽ luôn ở thế bất bại. Còn phụ nữ gì cứ xem như là vu khống là .”
Diệp Đông gật đầu: “Cháu ạ.”
Hà Tô: “Bây giờ cháu đủ , tiếp theo chỉ cần ngoan ngoãn để dì lo chuyện thôi.”
Diệp Đông vẫn còn do dự: “ mà… trai cháu cho cháu qua với dì.”
“Anh trai cháu còn trẻ cũng ngốc nghếch giống cháu thôi, suốt ngày chỉ lời Chiêu Namlàm loạn nên hiểu lầm dì là chuyện bình thường. Cháu cứ yên tâm học xong cấp 3 đại học, là sẽ gả nhà , nhớ gọi dì là đấy.” Hà Tô nhẹ nhàng dỗ dành.
Diệp Đông đỏ mặt, im lặng một lúc mới : “Cháu , cháu sẽ với trai .”
“Ngoan lắm. Đây là điện thoại trong phòng cháu đúng ? Sau lúc ai, chúng gọi điện thoại cho nhé, chuyện gì vui buồn cứ với dì, dì xem cháu như con gái ruột của .” Hà Tô .
Sau khi dỗ dành Diệp Đông vui vẻ , Hà Tô cúp điện thoại, khinh miệt nó trong tay, trở về biểu cảm dịu dàng với thư ký Từ: “Đi thôi, chắc cũng đến giờ lão Vinh uống thuốc .”
Thư ký Từ vội vàng bưng chén thuốc sắc sẵn đến cho Hà Tô.
Hai cùng bước thư phòng của Vinh Văn Vũ.
Vừa bước , Hà Tô thấy Vinh Văn Vũ bên cửa sổ con đường phía ngoài, chắc chắn là đang đợi con trai.
“Lão Vinh, con trai về thì ông bình tĩnh chuyện chứ đừng nổi giận.” Hà Tô nheo mắt, giọng dịu dàng vang lên trong thư phòng.
Vinh Văn Vũ cau mày ngoài cửa sổ: “Mới về mấy hôm gây một đống rắc rối !”
Hà Tô tiến lên đưa ly thuốc cho ông , dịu dàng : “Thằng bé vốn dĩ là đứa cứng đầu, bây giờ ông mới , còn khiến Đông Đông ngã như , thì e là khó ăn với ông bà Diệp.”
Vinh Văn Vũ nhận lấy ly uống một cạn sạch, sắc mặt càng thêm u ám: “Thằng nhóc vô dụng, một đứa con gái mà cũng bảo vệ ! Xuống nông thôn lâu quá đến nỗi mai một hết bản lĩnh !”
“ do cả đẩy mà là Đông Đông tự ngã, thể ỷ thế h.i.ế.p vì Đông Đông là cháu gái của ông nội Diệp …” Một giọng nhỏ nhẹ đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
Hà Tô ngoài thấy một cô gái mười tám tuổi, gầy gò, nhỏ nhắn như que củi, rụt rè ở cửa bưng đĩa hoa quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-436.html.]
Ánh mắt Hà Tô hiện lên vẻ vui nhưng vẫn vẫy tay bảo cô .
Vinh Triều Bắc cúi đầu bưng đĩa hoa quả cắt sẵn bước .
Hà Tô nhận lấy đĩa hoa quả, dịu dàng : “Triều Bắc , con còn nhỏ đừng lung tung, là ỷ thế h.i.ế.p , chỉ là ông nội Diệp tuy nghỉ hưu nhưng mãi mãi là bố của bố con, là mà các chú các bác đều kính trọng, cho nên cũng đối xử với Đông Đông một chút.”
Bà dừng một chút tiếp: “Cả chút tình cảm của chị Diệp Thu của con nữa, con cháu trong nhà ai mà từng nhận ân huệ của Diệp Thu chứ?!”
Vinh Triều Bắc cúi đầu bĩu môi gì.
Trước đây, bố cô công tác từ Liên Xô về tặng một đôi giày múa ba lê màu đỏ chữ ký của nữ nghệ sĩ ba lê thiên tài Liên Xô, Galina Ulanova.
Vân Vũ
Diệp Đông thấy thích, là bố tặng luôn cho Diệp Đông bảo cô nhường em gái.
Trong khi Diệp Đông còn chẳng nhảy ba lê!
“Con chỉ… cảm thấy chuyện dù cũng là do Đông Đông tự ngã, chị Diệp Thu là chị Diệp Thu, Đông Đông là Đông Đông.” Vinh Triều Bắc nhỏ giọng .
Nghe con gái út , Vinh Văn Vũ cau mày gì.
Hà Tô cũng nhíu mày, liếc mắt hiệu cho thư ký Từ ngoài năm mươi tuổi: “Được , hiếm khi cuối tuần mới về nhà, mau ngủ , sáng mai sáu giờ dậy học ! Dì Từ đưa Triều Bắc về nghỉ ngơi .”
Con bé thật là ngây thơ bướng bỉnh, hiểu chuyện!
Thư ký Từ vội vàng kéo Vinh Triều Bắc ngoài : “Triều Bắc, bố cháu còn việc, thôi, thôi.”
Vinh Triều Bắc từ nhỏ sợ Vinh Văn Vũ nghiêm khắc nên dám nhiều, để mặc kéo .
“Lão Vinh, Triều Bắc còn nhỏ hiểu chuyện.” Hà Tô dịu dàng bóp vai Vinh Văn Vũ.
Vinh Văn Vũ thản nhiên : “Nó nhỏ nữa, cũng hiểu chuyện đấy.”
Hà Tô kinh ngạc khi ông khen con gái .
Vinh Văn Vũ bận rộn công việc thường xuyên nhà, nên thiết với hai đứa con lắm, hơn nữa ông cũng quát mắng, ít khi khen ngợi bọn chúng.
Đặc biệt là Triều Bắc nhút nhát, mà Vinh Văn Vũ thích đứa trẻ nhút nhát.
Hà Tô hiếm khi thấy ông khen thì mỉm : “Ừm, con bé sẽ lớn thôi.”
“Thôi, bà cũng nghỉ ngơi , Chiêu Nammà thấy bà ở đây sẽ giận đấy.” Vinh Văn Vũ liếc bà .
Hà Tô sượng, nhưng chỉ trong nháy mắt ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, , việc gì ông cứ kêu sang gọi , dẫu thế nào cũng đừng nóng giận, tim của ông .”
Bà dài dòng nhanh rời .
Đến khi rời khỏi phòng nơi còn một ai, gương mặt xinh mặn mà của bà tối sầm .
Bà vô cảm xuống tầng, đến thẳng phòng Vinh Triều Bắc.
“Con , điên , bênh vực Vinh Cẩm Thiêm!” Bà lạnh lùng cô con gái đang ghế sofa thu dọn đồ đạc.
Vinh Triều Bắc thấy , hoảng hốt căng thẳng cúi đầu, nhỏ giọng : “ trai là ruột thịt, Đông Đông là ngoài…”
“Cả đời thông minh, sinh đứa con gái ngu ngốc như con thế !” Hà Tô tức giận đến mức méo mó gương mặt xinh , giơ tay lên định đánh cô .
Vinh Triều Bắc ôm đầu sợ hãi co rúm ghế sofa nức nở: “Mẹ… đừng đánh con! Con sai ! Con sai !”
Thư ký Từ vội vàng lao đến giữ chặt cánh tay Hà Tô: “Tô Tô, Triều Bắc còn nhỏ, phu nhân đừng đánh con bé!”