Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 437
Cập nhật lúc: 2025-09-06 18:01:58
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hà Tô cô con gái gầy gò, nhỏ bé co rúm ghế sofa, ánh mắt chán ghét: “Lúc bằng tuổi con, là trụ cột của Đoàn Văn Công , còn tìm cơ hội để gả cho bố con và sinh Hướng Đông nữa chứ!”
Bà dí mạnh đầu Vinh Triều Bắc: “Con con xem, nghĩ cái gì , lớn lên cũng xinh còn di truyền chút năng khiếu múa nào của , học múa mà mu bàn chân, tỷ lệ cơ thể cũng !”
Hà Tô càng càng tức, gương mặt xinh cau : “Cả ngày chỉ , giống chút nào ! Trông con ngốc nghếch, vô dụng chẳng giúp gì cho , bảo bố con thích con! Mẹ cho con , con chỉ một trai là Hướng Đông, mà còn Vinh Chiêu Namhại đến mất hết tương lai! Con hiểu !”
Vinh Triều Bắc sợ hãi co quắp run rẩy, nước mắt lưng tròng.
Thư ký Từ vội dỗ Hà Tô về phòng, đóng sầm cửa .
Vinh Triều Bắc gầy gò, nhỏ bé co ôm cánh tay nức nở.
…
Thư ký Từ dỗ Hà Tô về phòng , cau mày : “Phu nhân bình tĩnh , để lão Vinh chuyện thì !”
Hà Tô hít sâu cố gắng bình tĩnh : “Lão Vinh lúc nào cũng bận rộn chẳng thời gian dạy dỗ con cái. Mỗi dạy con, ông như zombie sống dậy, chỉ tay mắng mỏ mấy câu thôi. Ông mà rảnh qua xem dạy dỗ con thế nào ư? Thật hiểu nổi, cả đời thông minh lanh lợi tại sinh một đứa vô dụng như !”
Dì Từ thở dài, đồng tình : “Triều Bắc cũng là con ruột của phu nhân, xin đừng như !”
Từ đến nay, Hà Tô luôn tự hào về nhan sắc, vóc dáng, khả năng múa và sự khôn khéo, mưu mẹo hơn của .
Hướng Đông từ nhỏ giống , khéo nịnh còn thông minh nên Hà Tô hết mực cưng chiều.
Triều Bắc thì khác, lớn lên xinh , cũng chẳng năng khiếu múa, nhờ tất cả mối quan hệ thì Hà Tô mới nhét cô trường múa trung ương.
Thậm chí đầu óc của Triều Bắc cũng chẳng giống ai, giống , cũng chẳng giống bố, thật kém cỏi.
Hà Tô thương con gái, chỉ là thiên vị con trai hơn nhiều. Dù thì mười ngón tay còn ngón dài ngón ngắn thì lớn luôn luôn thiên vị đứa con thông minh hơn.
Hà Tô khẩy: “Dì xem lúc nãy mặt lão Vinh, con bé dám Diệp Đông bênh vực Vinh Cẩm Thiêm, phá đám chính ruột của . Thật đúng là đồ ngu ngốc!”
Dì Từ nhẫn nại khuyên nhủ: “Phu nhân cũng tính lão Vinh mà, ông những đồng chí cùng sinh tử, mưa b.o.m bão đạn, sống c.h.ế.t đỏ m.á.u , nên ông cụ Triệu chắc chắn vị trí đặc biệt trong lòng họ, thêm đó là tình cảm với Diệp Thu nữa. Cho nên lời của Triều Bắc cũng chẳng thể đổi việc lão Vinh nhất định sẽ nổi giận với Cẩm Thiêm. Phu nhân đừng mắng con bé nữa.”
Nhìn đứa trẻ Hà Tô ghét bỏ từ nhỏ, dì Từ cũng thấy xót xa.
Hà Tô hít sâu khẩy xuống “ , những đàn ông từng trải qua chiến tranh như họ coi trọng tình nghĩa. Chỉ cần Diệp Đông chuyện gì trái với lương tâm phạm pháp, thì trong mắt những lão già thô kệch đó chỉ coi là tính khí trẻ con, nũng mà thôi.”
Bà quá hiểu rõ những đàn ông thô lỗ như Vinh Văn Vũ, vì tất cả sự kiên nhẫn và trí tuệ của họ đều dành cho công việc.
Xử lý những chuyện “nhỏ nhặt” trong cuộc sống cá nhân thì đơn giản, nhanh chóng và thô bạo.
Nói thẳng là những lão già thô kệch chỉ bận rộn với công việc, xong chuyện lớn thì gì thời gian mà quản những chuyện vụn vặt của đám trẻ.
Vân Vũ
Cho dù Diệp Đông tự ngã, nếu xung quanh ai thì thôi.
một đám chị em đều mặt trong đại viện, mà ai để ý em út khiến con bé gặp chuyện thì chính là sai lầm.
Người lớn họ quen với việc một đám trẻ cùng lớn lên thì đứa lớn trách nhiệm chăm sóc đứa nhỏ!
“Dì xem, cô gái nhà quê láu cá thể chịu đựng loại d.a.o cùn bao lâu?” Hà Tô khẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-437.html.]
Nước cờ của bà thể thủ thể công…
Trong mắt khác việc Vinh Chiêu Namchỉ che chở Ninh Viên mà đối xử tệ với Diệp Đông và Diệp Viễn chính là vong ân bội nghĩa, màng đến ân tình của nhà họ Diệp.
Cũng thể lùi về thủ…
Vinh Chiêu Namphải nhẫn nhịn vì Diệp Đông “ phạm pháp”, bề ngoài Ninh Viên vẻ dịu dàng, nhưng thực chất là kiêu ngạo. Liệu hai họ thể chịu đựng tình huống trong bao lâu? Sớm muộn gì thì vợ chồng cũng sẽ trở mặt thôi.
Dì Từ lên tiếng: “Theo tin tức của Hướng Tam thì mới về Bắc Kinh một tuần, hôm nay lúc Vinh Chiêu Namôm Diệp Đông đến bệnh viện, sắc mặt cô gái nhà quê khó coi lắm. Vinh Chiêu Namchắc chắn sẽ nhịn Diệp Đông và Diệp Viễn mãi .”
Hà Tô cầm dũa móng tay thong thả sửa sang bộ móng của : “Nói trắng , đây là một ván bài sắp đặt sẵn. mong con riêng trai của thể đập Diệp Đông và Diệp Viễn một trận, sẽ giúp thêm dầu lửa, để Vinh Chiêu Namvà nhà họ Diệp trở mặt.”
Dì Từ do dự: “Chuyện …”
Hà Tô dừng ánh mắt chợt trở nên dịu dàng: “Dì thử đoán xem, nếu Diệp Đông đột nhiên c.h.ế.t , Vinh Chiêu Namsẽ rơi kết cục như thế nào? Nhà họ Hướng cộng thêm nhà họ Diệp, phựt! Đến lão Vinh cũng bảo vệ nhỉ?”
Dì Từ nụ đáng sợ của Hà Tô, dù là , bà cũng khỏi rùng : “Nguy hiểm quá, Hà Tô, bà bao giờ mạo hiểm như ! Cả đời chỉ mới mạo hiểm hai , là chuyện của Diệp Thu…”
Hà Tô nheo mắt, nắm chặt dũa móng tay ánh mắt lạnh lùng quát: “Câm miệng!”
Dì Từ giật , dám thêm lời nào.
Hà Tô chậm rãi ngoài cửa sổ: “Dì Từ, đừng tức giận, chỉ là nghĩ đến Hướng Đông, nghĩ đến việc thua phụ nữ đó, Hướng Đông thua con trai của bà ở điểm nào chứ?”
Bà hít sâu, lấy bình tĩnh: “Yên tâm, ưu thế của là luôn thể nắm bắt điểm yếu mà khác để ý, đạt mục đích của với rủi ro thấp nhất. sẽ dễ dàng tay với Diệp Đông. Đáng tiếc là Triều Bắc quá ngu ngốc, thừa hưởng chút tài năng nào của .”
Dì Từ thất vọng Hà Tô, bất lực thở dài.
Vinh Chiêu Namvẫn còn sống mà còn sống , khiến Hà Tô luôn cảm thấy bất an. Bà sẽ yên chờ chết, nhất định dồn ép Vinh Cẩm Thiêm, khiến vĩnh viễn thể ngóc đầu lên !
Còn cô gái nhà quê , cũng chỉ là một quân cờ để lợi dụng mà thôi. Ai bảo cô thích nên thích.
Ngoài cửa, một bóng gầy gò co rúm, run rẩy che miệng, xổm xuống đất.
…
Vinh Chiêu Namvô cảm sải bước nhà, suýt chút nữa đụng .
nhanh chóng lách tránh sang một bên.
Anh cúi đầu xuống một cô gái gầy gò loạng choạng ngã đất.
Vinh Chiêu Namcau mày cô gái đang ngẩn ngơ mặt đất một lúc, đó đưa tay kéo cô lên: “Em Vinh Triều Bắc?”
Vinh Triều Bắc ngơ ngác ngẩng đầu : “Anh…”
Vinh Chiêu Namnhìn cô em gái gầy gò mặt, trong ánh mắt lạnh lùng chút phức tạp, thản nhiên “Ừ”: “Ngã thì để bác sĩ Lưu xem cho em nhé.”
Nói xong, cũng quan tâm đến cô em gái gầy gò mà thẳng lên lầu.
Vinh Triều Bắc đột nhiên ngơ ngác đầu gọi: “Anh… Anh…”