Vinh Cẩm Thiêm: “Biến !”
Trần Thần  nghiêm chào: “Vâng!”
Sau đó,   đột nhiên  tay ‘xin’ luôn chiếc bánh hành còn sót , nhanh thoăn thoắt bám  bức tường bên ngoài  chạy  khỏi phòng, lúc chạy  ngoài   còn ngoái   ‘hề hề’ với Vinh Cẩm Thiêm.
Vinh Chiêu Namcười: “Thằng ranh !”
Anh mặc kệ  , cầm bình nước  ga  xuống ghế trúc,  ngẩng đầu  lên trời, yên lặng ngắm  bầu trời đầy .
Cơn gió đêm mát mẻ thổi qua, như xua tan cái nóng oi bức của ban ngày.
Anh ngắm nghía chiếc hộp nhung trong tay, thời gian dường như trở nên dài đằng đẵng…
Không  trôi qua bao lâu, khi kim giờ  đồng hồ dịch chuyển đến  mười,   thấy tiếng ô tô vang lên từ nơi xa.
Vinh Chiêu Namlập tức  dậy,  về phía cánh cổng sắt trong sân: “Sao muộn thế  …”
Anh  kịp  hết thì  trông thấy một chiếc xe  dừng   cổng.
Người lái xe là A Hoàn, nhưng khi cửa ghế  mở ,  xuống xe    là Ninh Viên, mà là một bóng  cao lớn tuấn tú.
Cậu  giơ tay đỡ một bóng  nhỏ nhắn  lảo đảo khác xuống xe.
Cậu trai bên cạnh cô lập tức vươn tay đỡ tay cô: “Lúc xuống xe  cẩn thận chút!”
Ninh Viên mơ màng, cô ngước mắt  khuôn mặt tràn ngập lo lắng của Âu Minh Lãng, xua tay : “   mà ngỗng trắng lớn!”
A Hoàn ở phía   thấy Ninh Viên gọi Âu Minh Lãng bằng biệt danh cô lén gọi  lưng   thì suýt phì : “Ngỗng trắng lớn,  đỡ Ninh Viên  ,   tìm chỗ đỗ xe!”
Bọn họ  đưa hai  em  về nghỉ phép đến nhà khách ,  đó  đưa mấy  bạn của Âu Minh Lãng về nhà từng  một  mới trở .
Thế nên mới về muộn thế .
Âu Mnh Lãng cảm thấy bất đắc dĩ,    Ninh Viên hình như  tỉnh nhưng vẫn  lơ mơ   với A Hoàn: “Cô xem cô gọi đồ uống gì mà   cồn bên trong thế hả, cô  uống say  đây !”
A Hoàn gãi đầu chột : “Chẳng    là   nhà hàng Tây ăn steak , ai  thức uống tên là Mùa hè đỏ xanh xanh đỏ đỏ  kèm món ăn    cồn chứ!”
“Đó là cocktail… Thôi, cũng tại   để ý!” Âu Minh Lãng càng thêm bất đắc dĩ.
Cả đám  dạo công viên Bắc Hải, chèo thuyền tiện thể ăn nhẹ,    hết nơi  đến nơi khác chơi một lát, xong xuôi thì   nhớ  gần đó  một nhà hàng Tây chuyên tiếp đãi khách nước ngoài.
Cậu    phiếu đặc biệt của nhà hàng đó, cho nên buổi tối  mời   ăn đồ Tây.
Ai ngờ  đồ uống  kèm món ăn thật   là cocktail ngọt.
Cậu  chỉ cho rằng đó là đồ uống pha chế mà thôi, mãi đến khi Ninh Viên bắt đầu  bọn họ và nở nụ  “hiền từ”.
Sau đó cô hỏi  : “Lý Chung Thạc,      tiếng Trung thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-441.html.]
Cậu   hiểu  , bấy giờ mới nhận  sự bất thường, bèn gọi nhân viên phục vụ đến, thế mới  đồ uống mà Ninh Viên uống là cocktail.
Cồn  vị ngọt và vị hoa quả che lấp, thế nên  nếm   là rượu.
“May mà độ cồn thấp,  khác rượu vang ngọt là mấy, lượng rượu cũng ít!” Âu Minh Lãng .
A Hoàn    đỡ Ninh Viên từ từ  về phía: “Lát nữa chúng  đưa chị   nghỉ   đưa  về nhé?”
Âu Minh Lãng thấy Ninh Viên  mơ màng  , nhất quyết  cả hai cùng đưa cô  về nhà.
Âu Minh Lãng  để tâm: “Không , chẳng  Vinh Chiêu Namkhông  ở đây , cô ở  đây với cô ,  tự về cũng .”
Thật  ông ngoại của  sống cùng đại viện với nhà họ Vinh, hai nhà khá gần .
Đi bộ hơn mười phút là đến.
A Hoàn gật đầu: “Thế thì  ,  đỡ chị    ,    .”
Nói xong, cô  lái xe  tìm chỗ để đỗ xe.
Âu Minh Lãng đỡ Ninh Viên  về hướng cửa nhà Trần Thần, Ninh Viên vấp  cục đá, loạng choạng suýt ngã.
Âu Minh Lãng thuận thế đỡ lấy eo và cánh tay cô, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ: “Cậu    ,   thì  cõng   nhà?”
Vân Vũ
Trên  đổ mồ hôi, gió đêm thổi qua, hơn nữa mắt cá chân đau nhức,  cho Ninh Viên tỉnh táo  ngay tức thì, cô xoa đầu: “Cái tật say rượu của  đúng là rắc rối.”
Âu Minh Lãng cúi đầu  cô,  buồn : “Còn nhớ   chúng  bán nước trái cây  ga ở  huyện , khi  cũng về muộn như thế  đấy!”
Ninh Viên mỉm  ngẩng đầu  lên bầu trời, nụ  mơ màng chứa chan cảm xúc: “Khi    thật đấy, chuyện phiền lòng nhất là  đề thi đại học và cuối tuần   thể bán  mấy cốc nước,  giống như bây giờ… Thích một  hóa   khó đến …”
“Cậu ở bên     vui vẻ ?” Âu Minh Lãng  khuôn mặt ửng hồng của Ninh Viên,  nhớ cô hôm nay  vui.
“Cô  ở bên   vui vẻ  ,  đến lượt đứa em trai như  lo.” Giọng  lạnh lùng của Vinh Chiêu Nambỗng vang lên.
Anh ngắm nghía chiếc hộp nhung trong tay, thời gian dường như trở nên dài đằng đẵng…
Ninh Viên ngước mắt lên,   đỡ , ánh mắt hãy còn mơ màng, nhưng cô theo bản năng  thẳng dậy, đẩy  : “Em… Em  cần  đỡ, em tự .”
Mặt Vinh Chiêu Namsa sầm, nhưng  vẫn kiên nhẫn đè  cánh tay cô: “Sao em  uống say đến mức .”
Âu Minh Lãng  Ninh Viên loạng choạng   vững thì đanh mặt đẩy tay Vinh Chiêu Namra.
Cậu  cau mày, tiến lên đỡ lấy cánh tay Ninh Viên: “Anh  thế thì sẽ     thương đấy! Để  đỡ!”
Vinh Chiêu Namthấy Ninh Viên từ chối  nhưng  cho phép Âu Minh Lãng,  đen mặt kéo cánh tay Ninh Viên: “Âu Minh Lãng, cô  là vợ !”
Âu Minh Lãng kéo cánh tay còn  của Ninh Viên,    Vinh Cẩm Thiêm, đột nhiên : “ là em  !  đỡ chị  thì   ?”