Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 445

Cập nhật lúc: 2025-09-06 18:02:07
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Viễn cau mày, suy nghĩ một lát : “Mấy hôm nay, các dì trong đại viện đều tới thăm em, em đừng lung tung là , sẽ tự tìm .”

Diệp Đông cũng chỉ thể gật đầu: “Vâng ạ.”

Dứt lời, Diệp Viễn dặn dò dì Hoàn một vài việc bước .

Diệp Đông thấy trai bèn chuyển mắt, bảo bên cạnh ngoài.

Sau đó, cô gọi điện thoại cho Hà Tô: “Cô Hà… Có chuyện cháu với cô.”

Diệp Viễn rời khỏi bệnh viện, lên một chiếc xe, khi trầm ngâm một lát thì bỗng với tài xế hàng : “Đi, đến nghĩa trang Đệ Nhất.”

Xe thẳng một đường đến nghĩa trang Đệ Nhất.

Một giờ , Diệp Viễn thấy cửa nghĩa trang Đệ Nhất, thầm thở dài, xuống xe mua hai bó hoa cúc và giỏ hoa quả .

Không ngày nghỉ, nghĩa trang rộng lớn tĩnh lặng.

Diệp Viễn mộ Diệp Thu, bày hoa xong thì thắp một nén nhang, lấy một chiếc khăn tay lau chùi tấm ảnh chụp cô gái trẻ tuổi an nghỉ tại nghĩa trang năm ngoái .

“Chị, chị xem kìa, chị vẫn luôn trẻ trung như , Chiêu Namvà em đều trưởng thành, trở về thủ đô , chị vui vẻ … cả đời chị đều luôn lo lắng cho khác, từng nghĩ cho chút nào, chị còn tin rằng đời ở hiền gặp lành ư?”

Anh lau chùi bia mộ nhẹ giọng hỏi.

Cô gái trẻ tuổi với hai b.í.m tóc bia mộ mỉm , lời nào, cũng trả lời câu gì, chỉ nụ vĩnh viễn bao giờ tắt mà thôi.

Diệp Viễn nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp cô gái , khẽ : “Chị ơi, em nhớ chị, cũng nhớ chị, chúng vẫn luôn là một nhà.”

Anh lên, lặng lẽ đồng hồ đến chỗ quản lý nghĩa trang uống ly .

Vân Vũ

Rồi chờ tới giữa trưa.

Anh thấy một bóng cao to ôm hoa tươi và cầm một túi đồ ăn nghĩa trang.

, hôm nay là ngày giỗ của chị , thể đến.” Diệp Viễn bước ngoài .

Vinh Chiêu Namthấy thì khựng một lát, gì mà thẳng tới mộ của Diệp Thu.

Anh bước tới mộ của Diệp Thu, đặt hoa tươi và đồ ăn lên, ảnh của Diệp Thu, nhắm mắt .

“Chị Thu , nhiều năm em gặp chị, thành thật xin , đều là do em vô dụng, nhiều năm đòi công lý cho chị , nhưng xin chị đợi một chút nữa… sắp đến lúc .”

“Nếu thật sự cảm thấy với chị thì nên chăm sóc Đông Đông cho , chứ biến mất tăm ba ngày lời nào.” Diệp Viễn thở dài, dường như bất đắc dĩ.

Vinh Chiêu Namđứng dậy, bình thản : “A Viễn , Đông Đông trưởng thành, nếu bắt nạt nhục mạ Đông Đông, cần , là trai như đều sẽ đòi công bằng cho Đông Đông, nhưng nếu chính cô ngang ngược vô lý gặp sự cố thì tự chịu trách nhiệm.”

Diệp Viễn nhíu mày: “Cẩm Thiêm, đang bậy bạ gì thế, nếu thì Đông Đông cũng sẽ ngã thành như thế!”

Vinh Chiêu Nambỗng xoay , ánh mắt âm u , chỉ mộ Diệp Thu : “Diệp Viễn, lặp câu của mặt chị Thu nữa xem!”

“Nói xem thế nào dạy dỗ cô em gái chị thương yêu nhất thành loại lễ phép, trắng trợn lóc om sòm mặt !”

“Nói xem dạy cô vì mục đích mà từ thủ đoạn nên mới ngã từ lầu xuống nhập viện!”

Diệp Viễn cứng , mặt trời giữa trưa hừng hực chiếu bọn họ khiến bầu khí trở nên vô cùng nghẹt thở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-445.html.]

Diệp Viễn Vinh Chiêu Namchằm chằm, trong mắt từ từ dâng lên sự thất vọng: “Vinh Cẩm Thiêm, là do nữ thanh niên trí thức về Đông Đông như mặt ?”

Anh nhắm mắt : “ quen từ năm ba tuổi, nghĩ như ư? Sau khi tiếp xúc với phụ nữ , xa đến mức còn quen nữa!”

Vinh Chiêu Namnhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt sâu thăm thẳm: “A Viễn, rốt cuộc giữa hai ai là đổi? Nếu đổi thì tại dám thừa nhận mặt chị rằng từng cố tình dạy Đông Đông học theo chị ?”

Diệp Viễn , hít sâu như đang cố áp chế sự phẫn nộ của chính : “Vinh Cẩm Thiêm, đang , chị là tấm gương trong lòng , dạy Đông Đông học theo chị vấn đề gì hả?”

Anh bỗng cợt: “Vinh Cẩm Thiêm, bảo nếu Đông Đông sỉ nhục, bắt nạt, sẽ đòi công bằng cho em !”

“Được!” Diệp Viễn cao giọng, đôi mắt đỏ bừng, tức giận chỉ ngoài…

“Vậy vây giờ xử lý phụ nữ , nếu con điếc thì hỏi những khác cô sỉ nhục Đông Đông và chị mặt như thế nào, Đông Đông mới mười bảy tuổi, nếu phụ nữ sỉ ngục em và chị Thu mặt thì em kích động lóc tìm phụ nữ lý, thì em sẽ thương chứ?”

“Tại đưa loại đàn bà đến thủ đô, rõ ràng là hai năm qua, tất cả đều cho rằng và cô ly hôn , nếu đưa cô về thủ đô thì Đông Đông sẽ thương, là phản bội bọn ! Là sai!”

Vinh Chiêu Namnhìn dáng vẻ phẫn nộ thất vọng của Diệp Viễn, nhịn xiết chặt nắm đấm, giọng lạnh lùng : “ điếc, nên hỏi tất cả chuyện xảy hôm đó từ lâu !”

Anh chợt nhắm mắt , tự giễu nhạo : “ mà, đúng, sai .”

Vinh Chiêu Namdừng một lát, về phía mộ của Diệp Thu nhẹ giọng

“Nửa đời sống quá mờ nhạt, quá ít nhưng mất càng nhiều, nên luôn giữ bạn kề cận bên những năm tháng gian khó , nhưng khiến suy nghĩ trở thành vũ khí đối phó với vợ .”

Diệp Viễn nghẹt thở, rõ ràng Chiêu Namkhông tức giận nhưng trong lòng hiểu cảm thấy khó chịu.

Vinh Chiêu Namcó ý gì? Cậu đang trách ư?

Diệp Viễn bỗng mỉm , đến mặt , mặt biến sắc quan sát : “Vinh Cẩm Thiêm, đang cái gì thế, vợ ư? Cậu yêu đàn bà ? Cậu đừng điên đấy chứ?”

Anh chỉ mộ phần của Diệp Thu, ánh mắt đỏ rực, lạnh lùng nhếch môi: “Con chị tội thất vọng hả? Con dám mặt một câu chị gái của vì ai mà chết!”

Bỗng nhiên gương mặt vốn bình tĩnh như mặt hồ của Vinh Chiêu Namkhẽ gợn sóng, tung một đ.ấ.m nặng nề bụng Diệp Viễn.

Anh là luyện võ, quyền ở cự ly ngắn thêm dùng lực đúng chỗ, Diệp Viễn lập tức đau đớn khom xuống: “Ối…”

Anh quỳ rạp xuống đất, đầu toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch vặn vẹo, đau thành lời, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạn đều bóp mạnh.

Vinh Chiêu Namngồi xổm xuống , vẻ mặt lạnh lẽo u ám mà bình tĩnh: “Diệp Viễn, kẻ điên vẫn luôn là , nhất là một đ.ấ.m đánh tỉnh , nếu thì…”

Anh nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Viễn: “Hôm nay để mấy câu , nếu giật dây Diệp Đông gây phiền phức cho Ninh Viên, cho dù ông nội Diệp và chú Diệp thì ông đây cũng sẽ đánh đến mức bọn họ nhận là ai!”

Dứt lời, Vinh Chiêu Namxoay rời một cách dứt khoát.

Để Diệp Viễn quỳ ở đó hồi lâu, nước mắt rớt xuống, hoảng hốt về phía bia mộ của Diệp Thu.

cảm thấy chị gái trong ảnh chụp của rõ ràng là đang giống như rơi lệ hỏi tại như thế.

… Không vì cả, chỉ bởi vì vài năm nay đều sống vui sướng, luôn hướng về phía , chỉ như chị qua đời, vĩnh viễn ở trong quá khứ chứ?

Chị dạy em rằng việc chớ hỏi công lao, chị dạy em rằng ở hiền gặp lành ở ác gặp ác, nhưng , sự thật thế!

Diệp Viễn cúi đầu nỉ non, trong đôi mắt đỏ rực hiện lên sự hận thù đầy đau khổ.

Rõ ràng là em gì quá đáng cả, cũng chỉ những chị để tâm vĩnh viễn ở cạnh bên chị mà thôi… luôn chịu trách nhiệm với chị.

Loading...