Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 455
Cập nhật lúc: 2025-09-06 18:02:35
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , bà hai Ninh cũng còn tâm trạng dạo mua sắm, bà mua những món đồ trang sức ưng ý nhét cho Ninh Viên, góp phần tăng doanh thu ngoại tệ cho đất nước.
Sau đó, bà vội vã dẫn Ninh Viên ăn, đưa con gái cùng với trang sức về khu nhà tập thể.
Tiếp theo, bà hai Ninh trở khách sạn, tự gọi điện thoại cho bố của Âu Minh Lãng: “Lão Âu , tối nay ông rảnh , gặp ông để bàn tiếp về dự án mà chúng đề cập đó.”
Sau khi hẹn ăn tối tối nay, bà suy nghĩ một hồi gọi điện thoại cho một khác.
Mặc dù bà xa rời quê hương nhiều năm, nhưng nghĩa là quen ai ở đây.
Có một việc, nhất nên gặp trực tiếp một vài để hỏi han.
…
Ngày hôm , nhà họ Vinh
“Đừng nữa, Đông Đông, tự chăm sóc bản thật .” Hà Tô ôn tồn an ủi cô gái đang nôn nóng ở phía bên điện thoại xong mới cúp máy.
Vừa đặt điện thoại xuống, sắc mặt bà trở nên lạnh lùng: “Ngu c.h.ế.t , chỉ lóc!”
Nhìn thấy , dì Từ tiến đến đưa cho bà một đĩa trái cây: “Tô Tô, đừng tức giận, Diệp Đông còn nhỏ, chiều hư, cũng coi như tệ .”
Hà Tô cảm xúc, ăn một miếng dưa hấu cắt sẵn: “Năm 17 tuổi, khi cháu trúng Vinh Văn Vũ, cháu thể chinh phục ông , đám nha đầu , từ Tần Hồng Tinh đến Diệp Đông, đứa nào cũng là những bông hoa trong nhà kính, cực kỳ vô dụng, một tên đàn ông thôi cũng lừa ngủ .”
Ngày nay, những lính trai tráng hoặc những đàn ông đàng hoàng địa vị , bề ngoài tưởng chừng như thanh cao, nhưng thực dễ thao túng nhất.
Chỉ cần thể dùng thủ đoạn ngủ với họ, đó giả vờ như thiết sống, vì danh tiếng và cái gọi là “trách nhiệm”, “áy náy”, họ buộc chịu trách nhiệm với bạn!
Còn việc khi kết hôn sẽ chung sống và thao túng họ như thế nào, đó là một chuyện khác.
“Lúc đầu chuyện suôn sẻ như , giờ đây lâm bế tắc, theo kế hoạch, lẽ Vinh Chiêu Namnên thường xuyên đến bệnh viện mới đúng!”
Hà Tô bực bội đưa tay xoa huyệt thái dương, tâm trạng .
Hướng Tam rằng nha đầu xí Ninh Viên đó nên cãi với Vinh Chiêu Nammới đúng.
Vinh Chiêu Namcó với nhà họ Diệp, theo bản năng sẽ nhượng bộ Diệp Viễn và Diệp Đông, giống như Vinh Chiêu Namvà bố , từ lâu bà âm thầm định hình thành một kiểu sống chung mà hễ gặp là hai bên mâu thuẫn thể hòa giải…
Bà nắm bắt tâm lý khác chuẩn xác.
Dì Từ cũng nghi hoặc: “ , Diệp Đông nhập viện nửa tháng , Vinh Chiêu Namngoài việc đưa cô viện đó thì xuất hiện thêm nào nữa, điều khác với dự đoán ban đầu của chúng .”
Hà Tô gì, mặt lạnh tanh bước đến chiếc điện thoại mã hóa trong phòng việc nhỏ, gọi một cuộc điện thoại.
Gần đây, hành động của Vinh Chiêu Namvượt quá tầm dự đoán của bà , điều khiến bà luôn một linh cảm bất an.
Chẳng mấy chốc, giọng lười biếng pha chút men say của Hướng Tam vang lên từ đầu dây bên : “Alo.”
“Hướng Tam, đang gì , Vinh Chiêu Namkhông tin tức gì cả, những bên cạnh đều là lũ phế vật ?” Hà Tô khách khí chất vấn.
Hướng Tam kiên nhẫn đẩy phụ nữ đang dựa xa, ngậm điếu t.h.u.ố.c lá : “Thật hiếm hoi, ngờ cơ hội nhận điện thoại trực tiếp từ chị Hà Tô.”
Người phụ nữ giống như con rắn độc trong hang, dễ dàng ló đầu , để lộ một chút sơ hở nào.
Anh châm thuốc lá, giọng điệu quái gở: “Không từng với chị , cử theo dõi , nhưng cả và xe đều biến mất, còn kịp tìm chị để bàn cách tìm , chị còn ý gọi cho !”
Hà Tô lạnh lùng : “Việc của mất tích liên quan gì đến !”
Hướng Tam khẩy, nhả khói thuốc: “Liên quan gì đến chị? Trong đó một thư ký chăm lo đời sống của chị cách đây hai năm, là của chị đấy!”
Tay Hà Tô siết chặt điện thoại, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống: “Cậu dám hãm hại ?”
Hướng Tam khẩy: “Thế nào gọi là hãm hại chị, chúng là những cùng thuyền, tiêu diệt kẻ thù bắt đầu từ nội bộ, chẳng chị là trong nội bộ của Vinh Chiêu Namsao? Không lý do gì mà chỉ nhà họ Hướng chúng sống chật vật nào, chị giúp đỡ nhà họ Hướng chúng chứ?”
Hà Tô hít một sâu, lạnh: “Ngu xuẩn, ai sẽ tin cấu kết với , tin chỉ cần nhấc một ngón tay, sẽ khiến tin rằng vu oan hãm hại , để tù, xem nhà họ Hướng thể cứu !”
Mọi thứ của lão Vinh và tương lai của nhà họ Vinh đều thuộc về bà và con cái bà , bà tuyệt đối sẽ bao giờ tổn hại đến lợi ích của bản và con cái!
Hướng Tam ung dung nhếch mép: “Chị Hà Tô, dì Hà Tô, chị đừng kích động nhé, cũng ý định khiến chú Vinh tin rằng chúng qua , chỉ cần Vinh Chiêu Nambiết là , chị đúng ?”
Anh thở dài, như thể đang thương tiếc: “Chị đoán xem, phát hiện rằng chị những cấu kết với mà còn liên lạc với Diệp Đông ? Anh là lính trinh sát cấp cao mà, hoặc là nghĩ đến điều , hoặc là một khi nghi ngờ, việc điều tra sẽ khó, nếu phát hiện , chị đoán xem sẽ thế nào?”
Sắc Hà Tô mặt biến đổi, trực tiếp cúp máy.
“Tô Tô!” Dì Từ lo lắng Hà Tô.
Hà Tô dậy, tâm trạng bực bội bước đến cửa sổ về hướng khu nhà tập thể của Trần Thần ở phía xa
“Cháu , cháu cần suy nghĩ kỹ lưỡng, bình tĩnh suy xét , sắp xếp kế hoạch của chúng .”
Hà Tô khoanh tay, cửa sổ, kiên nhẫn ngắt lời dì Từ.
Bà giao việc cho Đường Quân , cần tốn một xu, dựa mưu kế và thủ đoạn.
Tên Hướng Tam bà xoay như thằng ngốc mà còn dám hăm dọa bà ?!
Dì Từ dám gì.
Hà Tô hít một thật sâu, bà đang suy tính trong đầu, bỗng xuống sân thấy Vinh Văn Vũ và thư ký Khâu lên xe, bà cau mày: “Lão Vinh ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-455.html.]
Dì Từ cũng ngoài cửa sổ: “Theo lịch trình thì chiều nay lãnh đạo một buổi tiệc .”
Hà Tô nhíu mày: “Sao lão với cháu, những hoạt động chính sự như thế lão thường đưa cháu cùng mà.”
Bà tiền tài thế lực, luôn yêu mến, bà cũng thích hưởng thụ những khoảnh khắc vinh quang khi là bà Vinh.
Lần chuyện với Vinh Cẩm Thiêm, ông cũng cho bà phòng!
Việc Vinh Văn Vũ đổi như là chuyện , Hướng Đông khiến ông thất vọng, ông tìm Vinh Chiêu Namvề, vì mà xa lánh bà ?
Hà Tô khẽ hừ lạnh, ánh mắt lạnh lùng.
…
Nhà hàng Tây Uyển
Trong khuôn viên nhà hàng một hồ sen đang nở rộ.
Toàn bộ khuôn viên là nơi tổ chức buổi tiệc thăm hỏi các lão cán bộ năm nay, mỗi đơn vị đều cử đại diện chuyện với các cụ, xem xét những ý kiến phản hồi của các cụ trong đơn vị .
Rộn ràng náo nhiệt, một nhóm các cụ già trò chuyện ấm áp.
Ninh Viên đến lúc năm giờ, sắp xếp chờ trong một gian phòng riêng cạnh hồ sen, mang nước đến cho cô.
Cô buồn chán, hỏi phục vụ lấy thức ăn cho cá, nhoài bên cửa sổ cho cá chép nhỏ trong hồ ăn, cho ăn đến tận nửa tiếng.
Bỗng cô thấy Vinh Văn Vũ cùng với một ông bà cụ già về hướng , vẻ như tiễn bọn họ ngoài.
Ninh Viên vội rụt đầu , định đóng cửa sổ.
Đột nhiên cô chạm mắt với một bà cụ, bà cụ ngẩn , mỉm với cô: “Ôi chao, đây là nha đầu câu cá đó ?”
Một ông cụ khác thấy cô cho cá ăn, cũng bật : “Cá ở đây câu, nên đổi thành cho nó ăn đấy ?”
Ninh Viên , thấy Vinh Văn Vũ cũng đang cô, ông cau mày, đang bực bội cô cái gì đây.
Cô cũng thèm quan tâm đến “bố bé Ái” , chỉ tít mắt chào hỏi ông bà cụ: “Thật khéo quá, cảm ơn ông bà cho cháu tôm.”
Cô cũng nhận , đây là những ông bà cụ câu cá cùng cô ở hồ chứa nước .
Quả nhiên ở đất Bắc Thành ném đại một viên gạch ngoài cũng thể trúng một vị lãnh đạo.
nghĩ hôm nay là buổi tiệc thăm hỏi các lão cán bộ, Ninh Viên bỗng thấy việc đụng mặt cũng chẳng gì lạ.
“Cô gái, cháu ở đây?” Bà cụ hiền từ hỏi.
Tuổi cao , bà thích những cô bé vui tươi rạng rỡ như , mắt to tròn, lanh lợi lễ phép.
Còn là sinh viên đại học, trông tuổi còn nhỏ nhưng năng rõ ràng đúng mực, còn tặng cho họ mấy con cá to nhất.
Ninh Viên bố chồng đang cau chặt mày, khẽ ho: “Cháu đang đợi ạ.”
Bà cụ hỏi: “Vậy cháu đợi đến ? Bao giờ đến?”
Ninh Viên liếc Vinh Văn Vũ đang cau gì, ông , cô !
Cô lắc đầu: “Cháu .”
Một ông cụ mỉm , sang với đàn ông trung niên đang cùng: “Tiểu Trác , đây chính là cô bé chúng nhắc đến với , chuyện ý tưởng đấy, thử ? Đơn vị của đang lập kế hoạch phát triển, cần thu nhận đóng góp của , lắng ý kiến của quần chúng!”
Ninh Viên sững sờ: “À… Cháu cũng chỉ bừa thôi ạ!”
Chuyện là điều cô bao giờ ngờ tới! Chẳng chỉ là tán gẫu nhàn rỗi khi câu cá ở hồ chứa nước thôi ?
Người đàn ông trung niên gọi là tiểu Trác ngẩn , do dự Vinh Văn Vũ: “Cái …”
Ông cũng các cụ già nhắc đến chuyện gặp một nữ sinh đại học tầm mắt ở hồ chứa nước.
Mặc dù những lời đó phần thô thiển, nhưng cũng khá mới mẻ và những góc mà ông ngờ tới.
Ông cũng xem cô gái mà các cụ già nhắc đến thể điều gì ho, khiến các cụ nhớ mãi quên.
mà…
Ông nhớ lão Vinh còn việc , họ là đến tiễn các cụ già ngoài ai đường nấy ?
Trác Việt Vinh Văn Vũ, hỏi ý kiến ông .
Bà cụ cũng Vinh Văn Vũ, khách khí khua tay: “Tiểu Vinh, ở trong lĩnh vực , đơn vị của cũng giúp gì cho tiểu Trác, việc bận , , cần tiễn nữa .”
Một lát nữa mà cô bé đang đợi sẽ đến, họ cũng nên phiền cô bé quá lâu.
Vân Vũ
“ , đúng , chuyện liên quan gì đến , , .” Ông cụ cũng đuổi .
Vinh Văn Vũ đơ mặt : “…”
Tại ngày nào cũng chuyện xảy hết !