“ vẫn luôn nghĩ, nếu ngày đó dùng cách cầu xin cô ở , liệu chúng sẽ chia ly mãi mãi.”
Vinh Văn Vũ nhạt: “ cô quyết đoán hơn … Cô là , ngoảnh , ký giấy ly hôn. hai cản trở chuyến bay của cô … cô lén tìm một con tàu… dẫn đến… cô ôm con boong tàu … cô hận …”
Người đàn ông tóc bạc trắng nhưng vẫn cao lớn, đưa tay lên che mắt, tự giễu, nước mắt tràn qua kẽ ngón tay.
“Trên tổng cộng ba mươi sáu vết thương và lỗ đạn, vô , trong vũng máu, ôm khẩu s.ú.n.g nghĩ rằng, cùng cô thấy ngày mai… thể chết… thể chết… dẫn em tiến đến chiến thắng…”
khi đầy thương tích, khó nhọc lê bước trở về, trời sáng, cô .
“Cô dứt khoát, một chia ly là mãi mãi gặp , còn chẳng cách nào gửi một bó hồng mà cô thích đến mộ cô …”
Giọng ông khàn khàn.
Khi họ kết hôn, quanh nhà trồng đầy hoa hồng.
Cô thích, nên ông tự tay trồng một vườn hoa hồng, tiếc rằng hoa kịp nở, ông chiến trường.
Khi ông sống sót trở về, cô con, nhưng mãi mãi đợi ngày hoa nở.
Vân Vũ
Bà hai Ninh hít một thật sâu, lòng dậy sóng, bà , khuôn mặt đầy nước mắt.
, Trúc Quân là phụ nữ luôn tỉnh táo và sáng suốt, khi quyết định thì bao giờ đầu .
Tiểu thư nhà họ Chu, yêu một sinh viên nghèo là thư ký của , vì đồng lòng mà quyết tâm kết hôn.
Nửa đời , Trúc Quân sống vì lý tưởng và tình yêu của , mãnh liệt và nhiệt huyết.
Nửa đời , cô gánh vác trách nhiệm gia đình và thực hiện di nguyện của cha , chút do dự rời xa yêu.
Trúc Quân là phụ nữ tỉnh táo và tầm xa, lẽ những năm đó, cô dự đoán từ tình hình quốc tế ngày càng căng thẳng.
Lần , sợ rằng , mười phần thì tám chín phần thể bất kỳ liên hệ nào với trong nước nữa
Từ đó, hẹn ngày trở về…
Trúc Quân vì cô ở nước ngoài mà liên lụy đến Vinh Văn Vũ, nên ký giấy ly hôn, cắt đứt .
Bà hai Ninh đàn ông mặt, mắt đỏ hoe và trầm lặng, nhắm mắt .
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-459.html.]
Có thể trách Vinh Văn Vũ theo Trúc Quân ?
Trên ông hơn ba mươi vết thương cũ, giữ chặt giấc mơ của ông và Trúc Quân xé tan thời kỳ đen tối.
Ông thể rời bỏ quân ngũ, giữ chặt giấc mơ về “ngày mai” của hàng nghìn hy sinh, hoà dòng sông trời vạn dặm của những đồng đội.
Vì , họ trong dòng chảy của thời đại, yêu giữa sống và chết, lướt qua …
Đời khó níu giữ, nhan sắc tàn phai, hoa rời cành.
…
Ninh Viên tựa cửa sổ, cũng kìm mà mắt đỏ hoe, lòng đầy xúc động và tiếc nuối.
Tình yêu thời Dân Quốc… mười chuyện thì chín chuyện buồn.
tình yêu như thế , thật sự lay động lòng .
Cô vô thức về phía Vinh Cẩm Thiêm.
Không từ lúc nào đội một chiếc mũ lưỡi trai, che nửa mặt, khiến thể thấy biểu cảm của .
…
Toàn căng thẳng, dán sát cô, cơ thể đang run nhẹ, cằm rõ ràng dấu vết của nước mắt.
Ninh Viên im lặng, chầm chậm dựa sát một chút.
…
Trong phòng, bà hai Ninh hít sâu một , cố bình tĩnh : “Được, thể hiểu lý do và Trúc Quân ly hôn, thời đại là lực bất tòng tâm. Một khi cô , các sẽ còn cơ hội gặp và liên lạc.”
Mãi đến hai năm nay, tình hình quốc tế phong tỏa mới dịu , nếu bà cũng thể để mấy chục năm trở về tìm Ninh Viên.
“, tại đối xử như với Cẩm Thiêm, đó là đứa con Trúc Quân để cho , tại cô gửi con trở cho , chẳng lẽ ?”
Bà hai Ninh tuy còn vẻ mặt lạnh lùng như .
ánh mắt bà vẫn sắc bén ông: “Theo , vài năm khi ly hôn với Trúc Quân, tái hôn, vẻ như tình cảm sâu nặng đó cũng nhiều.”