Vinh Văn Vũ im lặng một lúc: “Năm đó, là một sự cố, khi đó ban chính trị  giới thiệu đối tượng cho các cán bộ  kết hôn.”
Ông  mệt mỏi xoa trán: “Họ là các thành viên của đoàn văn công,  tham gia quá nhiều,  là  phụ trách sự kiện , cũng   mặt để giám sát họ.”
Làm lính đánh trận nhiều năm,  nhiều binh lính  lên đến chức đoàn trưởng mà vẫn   đối tượng cũng  lạ.
Trên chiến trường, một tiểu đoàn, một trung đoàn  tiêu diệt     chuyện hiếm. Thăng cấp ngay tại trận cũng ,   nhiều  em “độc ”  cấp bậc  thấp.
Trên chiến trường quen với sự sống chết,   giới thiệu đối tượng, ai cũng vui mừng phấn khởi.
Chiến đấu sinh tử, ai mà    vợ con bên ?
Ban đầu  để   quyền thăm dò thông tin về các cô gái tham gia buổi liên hoan.
Vì  cấp  cũng lo lắng nếu xảy  chuyện hai  cùng thích một cô gái, sẽ  phiền phức.
Lúc đó,  dẫn đầu nhảy giao hưởng là trụ cột của đoàn văn công mười bảy tuổi, cũng là cô gái  yêu thích nhất lúc bấy giờ.
 khi đó, ông  chú ý đến ngoại hình đối phương, chỉ cảm thấy phiền phức vì  theo dõi   quyền.
Sau khi Trúc Quân , ông  luôn từ chối những dịp như .
Lần    thể  đến.
Nhìn thấy trong hội trường liên hoan, từng đôi từng đôi, ngại ngùng, vui , ông  cảm thấy  tệ,  một  uống rượu.
Hôm đó, ông    rời  hết, một  ông  uống đến say.
“Sau khi tỉnh dậy…” Vinh Văn Vũ nhớ  chuyện năm xưa, đầu vẫn đau như búa bổ, xoa thái dương   lời nào.
“Tỉnh dậy, cô gái dẫn đầu nhảy đó  trở thành trách nhiệm   cưới, đúng ?” Bà hai Ninh lạnh lùng .
Vinh Văn Vũ im lặng,   gì, chỉ nhắm mắt , khó khăn .
“Hôm đó   xảy  chuyện gì với cô , nhưng… tất cả   ai cũng thấy cô  từ phòng   , cô  chỉ chăm sóc  cả đêm,  rằng  liên quan gì đến .”
Ông  khổ: “ lời đồn thổi kéo dài cả tháng, cô gái đó  c.ắ.t c.ổ tay, suýt nữa  cứu , đại tỷ của đoàn văn công đến đòi lời giải thích, mới  đây    đầu cô  tự sát…”
“Vậy nên  cưới cô ?” Bà hai Ninh  khẩy.
“ thấy Trúc Quân ngày xưa cưới   bằng cưới một miếng thịt nướng! Anh giống như con cá trong ao, ngoài đánh trận  thì chẳng  gì, rơi  bẫy của phụ nữ mà  tự !”
Bà hai Ninh   ,  kiềm chế nổi tức giận, bật  mấy câu tiếng phổ thông xen lẫn tiếng Quảng Đông!
Vinh Văn Vũ im lặng một lúc,  trầm giọng : “Dù  cũng  nên đổ  cho phụ nữ.”
Ông dừng , nhắm mắt, giọng khàn khàn và phức tạp : “Rốt cuộc là  của , là   xứng để nhắc đến tên Trúc Quân…  nhận .”
“Dĩ nhiên là  của ,    cưới Hà Tô, nhưng bất kể cô  dùng thủ đoạn gì,  và cô  vẫn sinh hai đứa con. Được,  coi như   ly hôn với Trúc Quân, từ đó hôn nhân  liên quan đến .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-460.html.]
Bà hai Ninh lạnh lùng tiếp lời.
“ Chiêu Namlà con của  và Trúc Quân, tại   giao Chiêu Namcho  phụ nữ đó? Chiêu Namkhi còn nhỏ luôn là một quý ông nhỏ, khi  tay  phụ nữ đó thì trở thành cái gì!”
Bà lạnh lùng  xoáy  Vinh Văn Vũ.
Với  phận của , bà  thể điều tra  nhiều thứ, hầu hết đều là những chuyện ai cũng  trong khu tập thể,   bí mật.
 kết hợp với những chi tiết Ninh Viên , bà dám chắc
Người phụ nữ Hà Tô đó,   là  phụ nữ  như   vẫn ca tụng, mà giống như một con quỷ trong truyện “Liêu Trai Chí Dị”!
Trước những lời bà hai Ninh , Vinh Văn Vũ chỉ nhận , nhưng khi nhắc đến việc giáo dục Vinh Cẩm Thiêm.
Ông chỉ  thể nhíu mày.
“Dưới roi vọt mới  hiếu tử, từ xưa đến nay vẫn , ngày xưa    lời, ông nội cũng bắt  quỳ trong từ đường theo gia pháp!”
Ông  đồng ý : “Hơn nữa thói công tử của nó  thể mang về nhà nếu  sẽ gây họa, nó còn gây rối khắp nơi,   gây bao nhiêu chuyện, từ thầy cô đến bạn bè, đến những  trong khu đều phàn nàn, chỉ …”
“Chỉ  Hà Tô  ? Không những  phàn nàn mà còn  giúp con  mặt , che giấu cho con, nhưng  càng  càng giận chỉ  đánh con?”
Bà hai Ninh tức giận  lạnh, ngắt lời Vinh Văn Vũ.
Vinh Văn Vũ sững sờ: “…”
“Anh  tư cách gì để  cách dạy con?”
Bà hai Ninh  ông bằng ánh mắt lạnh lùng và sắc bén, bà  hỏi hết.
“Cả năm  về nhà một  một tháng là  lắm . Gặp con tức giận, ngoài đánh con,   hỏi con tại   như  ?”
“Anh  từng,  chỉ   khác ,  Hà Tô ,   bao giờ  con   gì,   cha như , đó là bất hạnh của nó! Bây giờ   tư cách gì để  nó!”
“Bởi vì  luôn  với nó như , tất cả những điều  là do  dạy, là do  dạy nó rằng chỉ  thể dùng cách  để giao tiếp với ! Cha nào con nấy, đó là điều  đáng  nhận!”
Lời trách mắng và giáo huấn đầy lý lẽ,  căn cứ của bà hai Ninh khiến Vinh Văn Vũ  hình.
Trong lòng ông  đầy cảm xúc lẫn lộn, đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào.
Vân Vũ
Ông  nhớ  những năm qua, con trai cả mỗi khi gặp mặt là tranh cãi, ngoài những lời mỉa mai,  bao giờ  chuyện với ông  một cách hòa bình.
Rốt cuộc từ khi nào, họ  thể bình tĩnh  chuyện với  nữa.
Rõ ràng tháng đầu tiên  khi Chiêu Namtừ nước ngoài trở về, ông  lo lắng nhiều hơn cho đứa trẻ đó, sợ nó  thích nghi  với  thứ trong nước.
  ,  áp lực của dư luận, nó trở thành bất lực và tức giận…
Cuối cùng, từng bước một, họ trở thành con  như hôm nay.