Diệp Đông chao đảo, cố hết sức đẩy Ninh Viên, thậm chí  màng đến chân  còn  lành.
Ninh Viên  ngờ Diệp Đông gãy chân  lành,  phát điên đẩy cô.
Bên cạnh cô là đường phố.
Mặc dù  những năm 80, phần lớn các đường phố ở Bắc Kinh  làn đường dành cho   bộ và làn đường dành cho xe đạp.
  làn đường dành cho xe đạp đầy ắp xe đạp và các loại xe ba bánh.
Gần nhất là một ông chú đang mải miết đạp một chiếc xe ba bánh kéo theo đồ nội thất, thấy   ngã  đường, ông cố hết sức phanh xe.
Ninh Viên  rằng nếu  ngã  ngoài và  xe ba bánh đó đ.â.m , nhẹ thì gãy tay chân, nặng thì cũng  gãy xương.
Bản năng  rèn luyện giúp cô xoay  để cố gắng giữ thăng bằng và tránh chiếc xe đang lao tới!
Diệp Viễn thấy cô ngã  ngoài, cũng hoảng hốt, theo bản năng  kéo cô ,  thì Vinh Chiêu Namsẽ trách họ!
 Diệp Đông bên cạnh  tức giận ôm lấy tay  : “Không  kéo  phụ nữ  xa đó!”
Ninh Viên  chuẩn  tinh thần để  ngã đau, một bàn tay thô ráp bỗng dưng vươn  kéo cô : “Cố vấn Ninh, cẩn thận!”
Ninh Viên  kéo và đẩy, suýt nữa thì tránh  chiếc xe ba bánh.
“Lũ trẻ trâu, để ý đường  chứ!” Ông chú xe ba bánh tức giận lườm họ,  chửi  đạp xe .
Ninh Viên khập khiễng, mắt cá chân đau nhói, nhưng ít nhất cô vẫn  vững.
Cô  đầu    cứu .
Người đàn ông bán hàng đội một chiếc nón rơm cũ, tay còn cầm một chiếc cân cũ, nhưng bộ râu quai nón khiến Ninh Viên  khỏi ngạc nhiên: “Anh Lý,    ở đây?”
Cô  ngờ  gặp  quen cứu !
“Không ngờ cô   ngã chết, đồ phụ nữ  xa!” Diệp Đông thấy Ninh Viên  , tức giận đỡ Diệp Viễn  định    xe lăn.
Cô  tức giận lườm  Lý.
Ninh Viên đột nhiên  , bất ngờ bước tới, nắm lấy tóc Diệp Đông và kéo xuống đất, hai cái tát mạnh vang lên: “Bốp! Bốp!”
Vân Vũ
Diệp Đông  túm tóc, đau đớn hét lên: “A a a,  ơi… Cứu em!!!”
Cô  cả đời  ngờ   dám đánh  như .
“Ninh Viên, cô điên , dám đánh  giữa ban ngày!” Diệp Viễn phản ứng , giơ tay nắm lấy tay Ninh Viên, tức giận  cô.
Ninh Viên  lạnh, tay còn  bất ngờ tát  mặt Diệp Viễn: “ còn đánh  đây! Anh là  lớn như cha, con  dạy là  của cha, tự suy nghĩ xem   dạy dỗ  thứ gì!”
Kính của Diệp Viễn  đánh lệch, tức giận đến mức mắt đỏ hoe,   nắm chặt cổ tay Ninh Viên: “Đồ đàn bà chanh chua từ nông thôn, dám tự tiện đánh  ở Bắc Kinh!!”
Ninh Viên nhướng mày, mở năm ngón tay , khiêu khích cho   thấy   nhổ một nắm tóc của Diệp Đông—
“ đánh các  thì  nào, em gái   phép đánh ,  khác   phản kháng , đây là lối suy nghĩ của hoàng đế phong kiến ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-468.html.]
Thấy tóc của em gái   nhổ , Diệp Viễn tức đến run , thô bạo túm lấy cổ áo cô: “Ninh Viên!!!”
Anh Lý thấy tình hình  , chạy tới chen  giữa Ninh Viên và Diệp Viễn, nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Viễn, hét lên.
“Anh là đàn ông mà  đánh phụ nữ ?! Bỏ tay ,  !”
Anh Lý  chút bản lĩnh, đối phó với Diệp Viễn  hề khó.
Diệp Viễn lập tức đau đớn,   Lý nắm c.h.ặ.t t.a.y và buộc  thả .
Họ  xô xát, xung quanh đám đông hóng chuyện bắt đầu tụ , đông kín.
“Anh ơi! Anh ơi!” Diệp Đông thấy tình hình, hoảng loạn che mặt hét lên, họ   cô    nhạo ?
Tóc cô   giựt , chắc chắn  hói,  hổ c.h.ế.t mất!
Diệp Viễn  Diệp Đông đau khổ che mặt, tóc  bệt xuống đất la hét.
Anh  cố gắng kìm nén cơn giận, rút tay về,  hết đỡ Diệp Đông    xe lăn: “Đông Đông, em   chứ!”
“Anh! Cô  đánh em, cô  đánh em! Em đau quá, đau khắp ! Em  về nhà!!” Diệp Đông  nức nở trong vòng tay Diệp Viễn.
Xung quanh đám đông tụ  xem.
Một  con gái  cưng chiều như Diệp Đông  từng  trở thành trò   mặt  , giờ như thế  còn tệ hơn cả cái chết! Cô  hận Ninh Viên thấu xương!
Diệp Viễn đầy giận dữ, vỗ lưng an ủi Diệp Đông: “Chúng  về bệnh viện  !”
Với  phận như họ,  thích hợp để cãi  với cô  ở đây.
Tài xế của họ  mới đưa Diệp Viễn và em gái đến, còn   thì  xảy  vụ ,   cũng ngơ ngác.
Nghe Diệp Viễn  đưa Diệp Đông về bệnh viện, tài xế vội vàng xuống xe mở cửa, giúp Diệp Viễn đưa xe lăn và Diệp Đông  trong xe.
Sau khi  định Diệp Đông, Diệp Viễn  đầu  Ninh Viên, mắt lạnh lùng: “Ninh Viên!   cho cô , chuyện   xong !”
Ninh Viên dùng khăn lau ngón tay dính m.á.u của Diệp Đông, lạnh lùng :
“Ở  cũng  quy tắc riêng,  sẽ tuần theo nếu các  cũng ngoan ngoãn  theo.”
Cô bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt to  thẳng   , mỉm  nhẹ nhàng—
“ nể mặt  là vì nể mặt Vinh Cẩm Thiêm, giờ   nể ai cả, chúng   thể    nữa,  chờ xem  định  gì với , Diệp Viễn!”
Diệp Viễn  hiểu , khi đối diện với đôi mắt đen thẳm của cô, tim   run lên một cái.
Cô gái trẻ  mắt rõ ràng đang , nhưng sự hòa nhã như biến mất,   đó là một sự hung hãn   thành lời.
Âm u và kỳ quái.
Như chiếc mặt nạ xinh   xé , để lộ sự tàn nhẫn và điều gì đó  thể diễn tả.