Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 471

Cập nhật lúc: 2025-09-06 18:02:52
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Viên sững , trong chớp mắt, nhớ cảm giác khi đá trúng một cái gì đó mềm mại nhưng cứng cáp.

Mặt cô lập tức đỏ ửng, nhận đá trúng chỗ nào của , lập tức lo lắng.

Trời ạ, thể nào…

Ninh Viên vội vàng dậy kéo Vinh Cẩm Thiêm, bực lo: “Ai bảo đột nhiên bóp chỗ đau của em… Anh… Em chuẩn … Anh …”

Cô cũng dùng bao nhiêu lực, nhưng chắc chắn nhẹ.

Vinh Chiêu Namkhuôn mặt trắng bệch, lời nào, mũi đẫm mồ hôi lạnh, trông như sắp vỡ vụn.

Ninh Viên bắt đầu lo lắng…

Cái nơi quan trọng của đàn ông đá như , lẽ… phế ? Không thể nào yếu đến thế chứ… Nếu thì đây!

Ninh Viên vô thức lùi một bước, nhưng trong chớp mắt nhận … Ơ? Sao cô cảm thấy đau nhiều khi ?

Cô giật , ngay lập tức cúi xuống mắt cá chân của !

Quả nhiên, chân thương bôi thuốc dầu vẫn còn sưng đỏ, nhưng còn cảm giác đau đớn, chỉ còn chút cảm giác tê mỏi.

Ninh Viên ngỡ ngàng, Vinh Cẩm Thiêm: “Vừa đang chữa trị mắt cá chân cho em…”

Cô nhớ , Vinh Chiêu Namvốn là một bác sĩ, ở làng từng giúp khác chữa trị chấn thương ngoài.

Anh trong nhiều năm quân ngũ, theo học một lão quân y và học kỹ năng chữa trị chấn thương giỏi.

Bỗng Vinh Chiêu Namđột nhiên kéo tay cô ngã lòng .

Anh giữ chặt gáy cô, khi thấy hai mắt cô mở to kịp phản ứng .

Anh lập tức cúi xuống, dùng lưỡi mở môi mềm xâm chiếm khoang miệng cô.

Anh hận thể nuốt chửng cô lòng.

Quá lâu hôn cô…

Cơ thể đau đớn và khao khát, sự phiền muộn và lo lắng đều biến thành một ngọn lửa cháy hừng hực, chỉ thể dịu bằng thở ấm áp quen thuộc của cô.

Ninh Viên sững sờ, bực bội đ.ấ.m nhẹ lưng : “Ưm… Buông …”

thể giãy , ôm hôn mãnh liệt lâu, hôn đến mức cô sắp nghẹt thở, bám vai để ngất .

Dù cô thừa nhận, kỹ thuật hôn của ngày càng tiến bộ, nhưng cô vẫn giận.

Anh nghĩ là nam chính trong truyện tổng tài bá đạo , cùng lắm chỉ là nam chính trong truyện quân nhân thô lỗ thôi!

“Vinh Cẩm Thiêm… Anh khốn nạn… Buông , hôn em!” Cô gái trong lòng hai má đỏ bừng, tức giận cắn nhẹ môi , lẩm bẩm chửi mắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-471.html.]

Anh lúc mới thở dốc, một tay giữ chặt khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của cô: “Đừng giận… Vợ yêu, .”

Cô giãy giụa trong lòng , như thể thể dỗ dành, sợ kìm gì đó hợp lý với cô ở đây.

Vinh Chiêu Namtự ép điều chỉnh suy nghĩ, cúi đầu dùng sống mũi cao của nhẹ nhàng chạm mắt to ướt át, má hồng của cô, thì thầm tai cô vài câu.

Ninh Viên dừng , còn cào nữa, mở to mắt ngạc nhiên.

Đôi mắt vốn to của cô khi mở to thêm, trông càng long lanh hơn.

Vinh Chiêu Namkhông kiềm , hôn nhẹ mắt cô, kề tai cô thủ thỉ thêm vài câu.

Vân Vũ

Ninh phu nhân xa ở phòng băng, mặt lạnh tanh.

Hai thư ký một nam một nữ, dù giỏi giang đến , cũng dám lên tiếng chọc giận Ninh phu nhân lúc .

Âu Minh Lãng cầm thuốc , thấy Ninh phu nhân ngoài phòng băng, khỏi tò mò: “Dì Văn, ở đây, Ninh Viên trong đó ?”

Ninh phu nhân Âu Minh Lãng, sắc mặt mới dịu chút: “A Lãng, hôm nay cảm ơn con giúp dì đưa Ninh Ninh đến đây.”

Âu Minh Lãng nhẹ: “Dì Văn đừng khách sáo, khi xưa cứu con khỏi tay bọn cướp mà! Đối với con, cũng là một bạn !”

Ninh phu nhân Âu Minh Lãng, thở dài một tiếng: “Thôi , cảm ơn con, A Lãng, con về .”

Nếu con gái thích con của lão Âu, lẽ bà sẽ yên tâm hơn nhiều.

Âu Minh Lãng để ý, nhẹ bước về phía phòng băng: “Con sẽ đưa Ninh Ninh lên xe.”

hai bước, hai vệ sĩ ngăn .

Âu Minh Lãng thấy cửa phòng băng mở , một bóng dáng cao lớn ôm một bóng dáng nhỏ nhắn bước .

Cậu dừng , nhướng mày: “Vinh Cẩm Thiêm, cuối cùng cũng đến đây!”

Anh xuất hiện từ lúc nào !

Vinh Chiêu Namnhìn : “Hôm nay cảm ơn chăm sóc vợ .”

Anh cũng nhiều, cúi đầu trong lòng: “Chúng về nhà thôi.”

Ninh Viên cảm thấy hổ, gượng với Âu Minh Lãng: “Minh Lãng, cảm ơn , về , chúng liên lạc .”

Chân cô còn đau, , nhưng Vinh Chiêu Namvẫn bế cô ngoài.

Âu Minh Lãng cô, thở dài: “Được, nhưng cẩn thận, gì gọi .”

Nói câu cuối, lạnh lùng liếc Vinh Cẩm Thiêm: “Có vô dụng thì đừng cần nữa!”

Loading...