Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 484
Cập nhật lúc: 2025-09-06 18:03:07
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong một ngôi tứ hợp viện tại một con hẻm của nhà họ Hướng.
Hướng Tam mang theo chút men rượu, loạng choạng trở về phòng, bực bội đẩy đang đỡ : “Cút, lão tử say, lão tử tự .”
Mấy theo : “Cái …”
“Cút! Chúng mày coi thường tao, đến cả lời tao cũng !” Hướng Tam giận dữ đập mạnh chai rượu xuống đất, vỡ tan tành.
Mấy theo sợ hãi, vội vàng đầu rời : “Tam ca, đừng giận, chúng ngay, ngay!”
Họ nhanh chóng rời khỏi.
Ra khỏi cửa, họ nhịn rút điếu thuốc , nhỏ giọng bàn tán.
“Hướng Tam phát điên , em Đao ca bắt, nhà gặp chuyện, trút giận lên đầu chúng !”
“Các cũng chứ, mấy nhà họ Hướng cách chức thì cách chức, điều tra thì điều tra, phát điên cũng gì lạ!”
“Trước đây rằng họ đường cùng , những việc họ phát hiện ít, liên quan rộng rãi, chỉ sợ dính líu đến chúng !”
“…Mẹ kiếp… sợ gì, trời sập em nhà họ Hướng chống đỡ, đến lượt chúng , cùng lắm thì chúng rời khỏi Bắc Kinh tránh bão!”
…
Họ để ý rằng Hướng Tam từ khi nào trong bóng tối ở cửa, sót một lời!
Khuôn mặt tối sầm , ném chai rượu trong tay đầu bọn họ.
“Một lũ chó hoang, chỉ thấy thịt mới lao ăn, còn thịt thì chạy còn nhanh hơn ai hết!”
quên rằng đập vỡ chai rượu , lúc trong tay trống rỗng, như tâm trạng của .
Mấy tên tay chân dọa đến nhảy dựng, nhanh chóng leo lên xe đạp chạy hết.
Hướng Tam thất thểu bước trong sân nhà.
Sân tứ hợp viện, vốn dĩ trông sạch sẽ, lúc toát lên vẻ tiêu điều hiểu .
Ánh trăng lạnh lẽo treo bầu trời, kéo dài cái bóng của một cách thê lương.
Anh nhớ hồi nhỏ trong sân nhà náo nhiệt, khi các em còn đầy đủ, gia đình đông vui, em út là hoạt bát nhất, là niềm vui của .
giờ đây, bao nhiêu năm trôi qua, thứ đều đổi.
Một bóng dáng cao gầy, lạnh lùng, bỗng chốc hiện ánh trăng, như một hồn ma.
Anh đó, hai chân bắt chéo, lười biếng tựa cây hồng.
Hướng Tam đột ngột ngẩng đầu, cảnh giác qua, khi nhận đó là ai, tức giận đến cực điểm.
“Vinh Cẩm Thiêm!” Anh loạng choạng lao tới định đánh .
Vinh Chiêu Namkhông khách sáo, chân dài vươn , di chuyển nhanh nhẹn, đá một cú m.ô.n.g Hướng Tam, ngã sóng soài.
Hướng Tam quỳ mặt đất, cố gắng dậy, nhưng Vinh Chiêu Namkhông khách sáo, dùng chân đạp lên lưng : “Không bản lĩnh mà còn đấu với , ngu chết?”
Hướng Tam đạp thể động đậy, mắt đỏ rực, căm hận Vinh Cẩm Thiêm: “Anh đắc ý chứ, luôn thể khiến xung quanh tan nhà nát cửa, ai kết cục , bản lĩnh thì g.i.ế.c , cả sẽ tha cho !”
Anh chút hối hận vì tâm trạng mà đuổi hết tay chân và bảo vệ .
Vì đây Vinh Chiêu Namchưa bao giờ tay với .
Vinh Chiêu Namcười lạnh, cúi đầu : “Ngày các nhà họ Hướng đối xử với và gia đình Vinh, chẳng cũng tàn nhẫn, chút nương tay ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-484.html.]
Hướng Tam gằn: “Đó là đáng tội, hại c.h.ế.t em út , ngay cả Diệp Thu cũng là do hại chết, nếu vì quyến rũ cô , thì nhiều chuyện xảy như ! Tàn nhẫn, chính là !”
Vinh Chiêu Namlạnh lùng : “Anh thể tiếp tục cố chấp nghĩ , nhưng hôm nay đến để g.i.ế.c , sẽ cho thấy thế nào mới gọi là tàn nhẫn.”
Nói xong, vung tay, lập tức hai tiến , kéo Hướng Tam .
“Anh gì? Anh định đưa ?” Hướng Tam giận dữ hét lên.
Vinh Chiêu Namnhìn với vẻ lạnh lùng khinh miệt: “Ồn ào quá!”
Ngay lập tức, Trần Thần lấy một dải vải thô dài, buộc chặt miệng .
Trong một căn nhà tứ hợp viện cũ kỹ ở vùng ngoại ô
“Tô Tô, vẫn hiểu tại cô tay với Vinh Cẩm Thiêm. Cậu dù cũng là cùng cha khác với Hướng Đông. Nếu thành công, chẳng cũng sẽ cho Hướng Đông và Hướng Bắc ?”
Bà dì Từ vẫn nhịn mà hỏi câu hỏi đè nặng trong lòng từ lâu.
Nếu vì , Tô Tô cần mạo hiểm đối phó với Vinh Cẩm Thiêm, kéo cả Diệp Viễn , cuối cùng còn khiến gia đình Hướng gặp bao nhiêu rắc rối.
Người khác dù mâu thuẫn với chị em cùng cha khác , cũng chỉ đến mức qua với , cần như Tô Tô tay tàn nhẫn như , khiến đối phương thể dậy .
Bà hiểu tại Tô Tô nhất định giẫm đạp Vinh Chiêu Namcho đến chết, thậm chí khiến bao giờ thể ngóc đầu lên .
Tô Tô lạnh lùng : “ , tất cả là vì Hướng Đông. Mọi thứ của gia đình Vinh, nhân mạch và tài nguyên của ông Vinh, nhiều thứ chỉ thể sử dụng một . Có Vinh Chiêu Namở đó, sẽ mãi mãi đè bẹp Hướng Đông.”
Bà dì Từ: “… vị trí của ông Vinh là truyền thừa, năng lực mới lên .”
“Vinh Chiêu Namdù cũng là cùng cha khác của Hướng Đông…”
Tô Tô lạnh lùng : “Không ai đáng tin bằng bản . Dì đảm bảo Vinh Chiêu Namsẽ giúp đỡ Hướng Đông? Ông Vinh vẫn là bố nó, nhưng chỉ vì Hướng Đông yêu đương với một y tá mà cô thai, chia tay thôi mà cũng khiến Hướng Đông mất hết tiền đồ, dì còn hy vọng một cùng khác cha giúp đỡ ?”
Dì Từ , thở dài: “Đều là con trai , ông Vinh vẫn thiên vị Hướng Đông, nếu thì khi xưa để Vinh Chiêu Namgánh tội và đày . Chỉ là ông Vinh cha nên nghiêm khắc một chút…”
“Thiên vị cái gì chứ, đáng đời mà.” Hà Tô đột nhiên lạnh lùng một tiếng.
Dì Từ sững sờ, hiểu trong mắt Hà Tô chứa đầy hận thù đối với Vinh Cẩm Thiêm.
Điều khiến bà khỏi nghi ngờ những lời Hà Tô , dù chúng gì sai: “Tô Tô…”
Hà Tô nhẹ nhàng : “Điều mà bây giờ hối hận nhất chính là khi xưa giải quyết bọn phế vật đó.”
Tất cả các việc liên quan đều do dì Từ tiếp xúc, bà chỉ khi phát hiện sai sót lớn mới đích mặt để trấn áp bọn .
Dì Từ khi đó khả năng vẫn bằng bà , nếu thì cuối cùng thành như , tìm đến bốn tên vô dụng.
Dì Từ Hà Tô, trong lòng chút áy náy: “Tô Tô…”
Hà Tô phẩy tay, chút bực bội: “Không , thôi đừng nữa. Người mà bảo dì tìm, dì tìm hết ?”
Dì Từ gật đầu: “Yên tâm! Lần bọn chúng đến là đường về .”
“Bà ai đường về?” Một giọng thô lỗ đột nhiên vang lên từ phía họ.
Dì Từ và Hà Tô cùng phắt , thấy một bóng dáng mặc quần áo cũ, rách rưới xa.
Hà Tô sững sờ trong giây lát, nhanh chóng nhận khuôn mặt già nua và thương của đối phương.
Vân Vũ
“Ông là… Tiền Lão Nguyên!” Hà Tô lạnh giọng .
“Vị chính là chị Tô, năm đó bắt chúng rời . Lâu mới gặp .”