Trời mới tờ mờ sáng, Lư Kim Quý   trưởng phòng Đổng thô lỗ đẩy dậy.
Cô  mở mắt mệt mỏi, cảm giác   đau nhức, những ký ức đêm qua tràn về như sóng dữ, khiến cô   kìm  mà buồn nôn.
“Sao còn ngẩn  đó? Dậy nấu bữa sáng !” Trưởng phòng Đổng  kiên nhẫn giục, giọng điệu giờ đây chẳng còn chút dịu dàng nào như .
Người phụ nữ   trong tay ,  cần  dỗ dành nữa, huống hồ cô  còn đang nhờ vả . Hơn nữa, trải nghiệm đêm qua cũng  mấy dễ chịu, cô  cứng nhắc như một con cá chết.
Lư Kim Quý cố gắng nén cơn giận, lật  xuống giường.
Giờ đây cô  đang ở nhờ nhà  khác,  thể   sắc mặt của trưởng phòng Đổng mà hành động.
Trong lòng, cô  âm thầm thề rằng, một ngày nào đó, cô  sẽ khiến trưởng phòng Đổng, Sở Hồng Ngọc, và cả Ninh Bính Vũ  trả giá cho những gì họ  !
Vân Vũ
Sau khi rửa mặt qua loa, Lư Kim Quý với gương mặt tối sầm bước  bếp.
Trưởng phòng Đổng   sẵn ở bàn ăn,  kiên nhẫn lật giở tờ báo.
“Sao chỉ  cháo trắng và dưa muối? Cô định cho  ăn cái  ?” Trưởng phòng Đổng nhíu mày  hài lòng.
“Nhà chỉ còn những thứ  thôi.” Lư Kim Quý đáp lạnh lùng, “Hay để   mua thêm?”
Trưởng phòng Đổng  kiên nhẫn vẫy tay, móc từ túi  một nắm tem phiếu và mấy tờ tiền nhàu nát, ném lên bàn: “Mau  ! Đừng  lề mề nữa!”
Lư Kim Quý cầm tiền và tem phiếu,   một lời  bước  khỏi cửa.
Ra khỏi nhà, cô  hít một  thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ trong lòng.
Cô  bước   đường,  những  qua , đột nhiên cảm thấy  như một trò .
Cô Lư Kim Quý, từng là một nhân vật nổi tiếng ở Đại học Phục Đán, tài năng xuất chúng,  hâm mộ và ngưỡng mộ vô .
Vậy mà giờ đây, cô   dựa  việc bán  xác để đổi lấy tự do, thật nực  đến tột cùng!
Tất cả những điều  đều là do Sở Hồng Ngọc ban tặng!
Nghĩ đến Sở Hồng Ngọc, ánh mắt của Lư Kim Quý lóe lên một tia oán hận.
Chính là  phụ nữ đó, chính cô   hủy hoại danh tiếng của , chính cô   khiến  mất hết tất cả!
Cô  tuyệt đối  bao giờ tha thứ cho Sở Hồng Ngọc!
Giờ đây, cô   còn chỗ nào để , chỉ  thể tạm thời ở  nhà trưởng phòng Đổng,  hết là dùng tiền của ông .
 cô  sẽ   yên chịu trận, cô  sẽ tận dụng các mối quan hệ và tài nguyên của trưởng phòng Đổng để   từ đầu,  đó, cô  sẽ khiến Sở Hồng Ngọc cũng  nếm trải cảm giác mất hết tất cả!
Sau khi mua bữa sáng về, Lư Kim Quý    cùng ăn với trưởng phòng Đổng,  tiễn ông   .
Lư Kim Quý  theo bóng lưng của ông , ánh mắt hiện lên một tia oán hận.
Cô  trở về phòng, mở tủ quần áo, bên trong chỉ  vài bộ đồ kiểu dáng cũ kỹ,    thể mặc để   ngoài.
Lư Kim Quý với vẻ mặt ghê tởm bắt đầu lục lọi khắp nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-613.html.]
Cô  tìm khắp căn phòng, cuối cùng cũng tìm thấy chỗ trưởng phòng Đổng giấu phiếu lương thực và tiền trong một ngăn kéo.
Lư Kim Quý đếm  vài tờ tiền mệnh giá lớn từ ví,  nhét chúng  túi, phần còn  cùng với phiếu lương thực  cô  cẩn thận đặt  chỗ cũ.
Dù ,  chuyện đêm qua, cô  cũng  tự đền bù cho  một chút “tổn thất tinh thần”.
Cô    là loại  như Sở Hồng Ngọc, ngây thơ đến mức  lừa mà còn giúp   đếm tiền, cuối cùng  mang tiếng .
Nghĩ đến trưởng phòng Đổng, Lư Kim Quý cảm thấy ghê tởm, những cảm xúc nhục nhã từ đêm qua  trỗi dậy trong lòng cô .
Cô  hận  thể khiến trưởng phòng Đổng quỳ xuống  mặt  mà sám hối!
“Hừ, Sở Hồng Ngọc, cứ chờ mà xem, Lư Kim Quý   dễ  đánh bại !”
Cô    gương, lạnh lùng  với hình ảnh của  trong gương.
Cô   ăn mặc thật sang trọng, cô   mua chiếc áo sơ mi vải tổng hợp thời trang nhất, chiếc quần loe hợp mốt nhất.
Cô   tất cả   đều   , rằng dù  rời khỏi trường học, cô  vẫn là một   thể  lãng quên.
Lư Kim Quý cầm theo chiếc túi xách da thủ công màu đỏ mà trưởng phòng Đổng mua cho ngày hôm qua, ngẩng cao đầu bước  khỏi cửa khu nhà của tòa soạn.
Vừa  khỏi cửa, một bóng  bất ngờ đ.â.m sầm  cô . Lư Kim Quý  kịp phản ứng,  đụng mạnh khiến cô  loạng choạng, gót giày cao gót  lệch, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.
“Cô  đường   !” Lư Kim Quý giận dữ, ôm lấy vai đau đớn  cú va chạm.
“Cô… Cô là Lư Kim Quý?” Một giọng  khàn khàn vang lên bên tai cô.
Lư Kim Quý  kiên nhẫn ngẩng đầu lên, định mắng chửi, nhưng  khựng .
Đứng  mặt cô  là một  phụ nữ trung niên mặc bộ đồ vải xám, dáng  gầy gò, khuôn mặt hốc hác,  đầu quấn một chiếc khăn  bạc màu, che khuất phần lớn khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đục ngầu,  chằm chằm  cô .
“Bà là ai? Bà   ?” Lư Kim Quý cảm thấy bối rối, chẳng lẽ đây là một  hâm mộ của ?
Người phụ nữ  trả lời, chỉ  chằm chằm  Lư Kim Quý, ánh mắt đó  kỳ quái.
Lư Kim Quý   chằm chằm đến mức rùng ,  kìm  mà lùi  một bước: “Bà là ai… rốt cuộc bà  gì?”
Người phụ nữ đột nhiên hành động, với tốc độ và sức mạnh  hề tương xứng với  hình gầy gò của , bà  lao mạnh về phía Lư Kim Quý.
“A!” Lư Kim Quý hét lên sợ hãi,  kịp phản ứng thì  cảm thấy một cơn đau dữ dội ở bụng.
Một con d.a.o gọt hoa quả han gỉ  đ.â.m thẳng  bụng cô .
Chất lỏng ấm nóng lập tức trào , nhuộm đỏ quần áo của Lư Kim Quý, cũng nhuộm đỏ đôi tay khẳng khiu của  phụ nữ.
“Bà… Bà…” Lư Kim Quý ôm lấy bụng, khó tin   phụ nữ điên loạn  mặt, “Bà điên  ?”
Người phụ nữ  : “Điên ? Ha ha ha,   điên từ lâu !”
Bà  rút con d.a.o , m.á.u phun  xối xả, Lư Kim Quý ngã quỵ xuống đất, mắt bắt đầu mờ .
“Bà… rốt cuộc bà là ai…”