Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 620

Cập nhật lúc: 2025-09-07 07:49:42
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đầu thu ở Thượng Hải, khí vẫn còn vương chút nóng bức của mùa hè. Trên sông Hoàng Phố, tiếng còi của những chiếc tàu qua vang vọng.

Trong khách sạn Kim Giang, Vinh Chiêu Nam đang cùng Ninh Bính Vũ thảo luận về danh sách hàng hóa trong tay. Tay áo sơ mi của xắn lên tùy ý, để lộ cánh tay rắn chắc.

“A Thiêm, đây là tuyến đường xuất cảng cho lô hàng , xem qua .” Ninh Bính Vũ đẩy một tập tài liệu tới mặt Vinh Chiêu Nam, mỉm nhẹ nhàng và lịch thiệp.

Vinh Chiêu Nam thu hồi ánh mắt, thờ ơ lướt qua tài liệu, những ngón tay dài gõ nhẹ hai cái mặt bàn, tạo tiếng vang rõ ràng: “Ninh Đại Thiếu việc, đương nhiên yên tâm.”

Lúc , cửa phòng gõ nhẹ, lão Từ với vẻ mặt nghiêm trọng bước tới bên cạnh Vinh Chiêu Nam, cúi đầu ghé sát tai thì thầm vài câu.

Gương mặt vốn thờ ơ của Vinh Chiêu Nam lập tức trở nên sắc bén, ánh mắt sâu thẳm lóe lên tia lạnh lẽo.

Anh phắt dậy, khẽ gật đầu với Ninh Bính Vũ: “Xin , chút việc, rời ngay.”

Nói xong, liền theo lão Từ, sải bước rời khỏi phòng.

“Có vẻ xảy chuyện gì đó.” Ninh Bính Vũ nhẹ nhàng điều chỉnh kính sống mũi.

Rất hiếm khi chuyện gì quan trọng hơn giao dịch khiến Vinh Chiêu Nam bỏ như .

Ninh Bính Vũ liếc trợ lý Diệp, trợ lý Diệp lập tức gật đầu: “ sẽ xem thể tìm hiểu .”

Nói xong, trợ lý Diệp cũng dẫn ngoài.

Lão Từ dẫn Vinh Chiêu Nam đến một phòng bí mật tầng thượng của khách sạn Kim Giang. Theo lão Từ đến cửa căn phòng.

Anh gõ cửa, cửa lập tức mở từ bên trong, một đàn ông mặc thường phục ở cửa, vẻ mặt nghiêm nghị, chào một cách trang trọng: “Đội trưởng Vinh.”

Anh khẽ gật đầu, bước phòng. lão Từ cũng bước theo . Khi thấy những trong phòng, sắc mặt Vinh Chiêu Nam đổi.

Trong phòng, ngoài đàn ông trung niên, còn vài khác, trong đó một đàn ông sáu mươi tuổi với khí chất trầm , tóc hai bên điểm bạc, đang .

Vinh Chiêu Nam lập tức nghiêm, thẳng tắp, chào ông : “Thủ trưởng!”

“Được , bây giờ mặc quân phục, chỉ là một nhân viên bình thường công tác ở Thượng Hải, gọi là chú Trần thôi.”

“Vâng, chú Trần!” Vinh Chiêu Nam thả tay xuống.

Chú Trần chỉ chiếc ghế sofa bên cạnh, giọng nặng nề: “Ngồi xuống.”

Vinh Chiêu Nam xuống, ánh mắt lướt qua những trong phòng, cuối cùng dừng ở chú Trần: “Chú Trần, rốt cuộc xảy chuyện gì?”

Chú Trần thở dài, đưa cho Vinh Chiêu Nam một tập tài liệu: “Cậu tự xem .”

Vinh Chiêu Nam nhận lấy tài liệu, nhanh chóng lướt qua, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Vinh Chiêu Nam ném tài liệu trong tay xuống bàn, khuôn mặt lạnh lùng như đóng băng.

Trên tài liệu nổi bật dòng chữ “Tra Thân Lâu vượt ngục,” bên cạnh là những bức ảnh hiện trường đầy m.á.u me, khiến rùng .

Đối diện , chú Trần với vẻ mặt nặng nề, hít một thuốc thật sâu, từ từ nhả khói, giọng trầm xuống:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-620.html.]

“Cảnh sát Hồng Kông báo rằng nội gián phối hợp từ bên trong, trong lúc chuyển giao Tra Thân Lâu đến Thâm Quyến, chúng cướp , nhiều thiệt mạng.”

Vinh Chiêu Nam lạnh, giọng đầy mỉa mai: “Hừ, án tử hình ở Hồng Kông từ lâu chỉ là danh nghĩa, chẳng khác gì . Tra Thân Lâu tất nhiên chạy trốn khi chúng tiếp nhận, và chỉ đất Hồng Kông mới cơ hội.”

“Ở đó chỉ sự cấu kết giữa cảnh sát đen và xã hội đen, mà ngay cả Hồng Kông cũng trong sạch,” chú Trần cau mày, hít một thuốc mạnh như xua tan sự uất ức trong lòng.

“Hiện nay, Hồng Kông bề ngoài vẻ phồn hoa, kinh tế phát triển mạnh, nhưng ngoài xã hội đen lộng hành, nó còn là trung tâm giao dịch tình báo ngầm lớn nhất Viễn Đông. Chỉ trong làn nước đục mới thể bắt cá.”

Vinh Chiêu Nam chơi đùa với chiếc bật lửa kim loại mà Ninh Bính Vũ tặng .

Vỏ kim loại lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo trong tay khi nó lật qua lật : “Giờ đây ‘Hòn ngọc phương Đông’ chẳng qua chỉ là một tên gọi khác của ‘Thành phố gián điệp’.”

Vân Vũ

Hồng Kông, Lisbon, và Casablanca ở Ma-rốc mệnh danh là “ba thủ đô gián điệp lớn nhất thế giới.”

Chú Trần dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn, hít một thật sâu, chậm rãi :

“Nếu Tra Thân Lâu giao cho cảnh sát Thâm Quyến một cách suôn sẻ, chúng thể nghĩ rằng việc động đến hàng hóa của khách hàng nội địa chỉ là một quyết định thương mại đơn thuần, nhằm nhà họ Ninh, và hàng hóa của nội địa chỉ là tình cờ liên lụy.”

, từ những tài liệu thu thập tại hiện trường, những kẻ cướp Tra Thân Lâu vẻ huấn luyện bài bản, sử dụng vũ khí hỏa lực mạnh, tất cả đều là vũ khí quân dụng chuyên nghiệp. Đối với trang của cảnh sát Hồng Kông, đây là một cuộc thảm sát một chiều. Những kẻ tuyệt đối là xã hội đen bình thường.”

Ánh mắt của Vinh Chiêu Nam hướng về tập tài liệu bàn: “Trông giống như lính đánh thuê chuyên nghiệp.”

Chú Trần cau mày, giọng nặng nề: “ lo rằng thông tin tình báo mà chúng thu thập đó là đúng, Tra Thân Lâu chỉ là đại diện cho một âm mưu của các thế lực nước ngoài nhằm nội địa.”

Vinh Chiêu Nam im lặng trong chốc lát, đó đóng cái bật lửa với một tiếng “cạch,” giọng lạnh lùng:

“Những tên hề dám thò tay mắt chúng , đương nhiên thể trả giá.” Giọng Vinh Chiêu Nam bình tĩnh, nhưng ẩn chứa sát khí lạnh lẽo.

“Bên Hồng Kông, liên lạc và họ sẽ hợp tác lực với chúng trong việc bắt giữ Tra Thân Lâu,” chú Trần một cách nghiêm nghị.

, nội bộ cảnh sát Hồng Kông phức tạp, chúng thể dựa họ.”

Ông dụi tắt đầu điếu thuốc, ánh mắt sắc bén thẳng Vinh Chiêu Nam: “Lần đến đây để giao cho một nhiệm vụ mới.”

“Xin mời !” Vinh Chiêu Nam nhướng mày, giữ vẻ bình thản, chờ ông tiếp.

Chú Trần với vẻ mặt nghiêm nghị: “Lô hàng còn nhạy cảm hơn lô , cực kỳ quan trọng, tuyệt đối để xảy sai sót. Cậu hiểu ý chứ?”

hiểu, chú cứ yên tâm, sẽ đảm bảo giao dịch diễn suôn sẻ, và hàng hóa an đến nơi.”

Giọng Vinh Chiêu Nam đầy quyết đoán, trong đôi mắt sắc lạnh của một sự bình tĩnh bẩm sinh.

“Còn nữa, về việc của Tra Thân Lâu, cũng đề cao cảnh giác, đặc biệt là trong việc hợp tác với nhà họ Ninh, hãy chú ý đến an thông tin.” chú Trần nhấn mạnh, gõ nhẹ lên bàn.

Ông dừng một chút, ánh mắt sắc bén đ.â.m thẳng Vinh Chiêu Nam: “Tuyệt đối để xảy sự cố như . Nếu chuyện gì nữa xảy , chúng ai thể chịu trách nhiệm nổi!”

Vinh Chiêu Nam vẫn giữ nguyên vẻ mặt đổi, chỉ nhếch mép lên một nụ lạnh lẽo: “Chú cứ yên tâm, hiểu.”

Chú Trần tiếp tục : “Thứ hai, sẽ tiếp tục theo dõi tình hình bên cảnh sát Hồng Kông, nhưng vì nội bộ phức tạp, cũng hợp tác với các đồng chí liên quan để tìm hiểu rõ thế lực Tra Thân Lâu càng sớm càng !”

“Vâng!” Vinh Chiêu Nam đáp ngắn gọn, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm, để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Loading...