Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 756
Cập nhật lúc: 2025-09-07 07:53:36
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Hồng Ngọc thắc mắc: "Chuyện gì thế ? A Hoàn trông như gặp ma ?"
Ninh Viên thầm trong lòng, chắc chắn cô nhóc thấy trai Vệ Hoàn thì chột .
Cô khẽ ho một tiếng, che giấu nụ , giải thích với Sở Hồng Ngọc: "Không , dày cô , chắc bữa sáng ăn đồ hợp nên giờ đau bụng đấy."
Ánh mắt Ninh Viên chuyển sang Vệ Hoàn, tò mò hỏi: "Anh, đột ngột đến Hồng Kông ?"
Vệ Hoàn thu ánh , sang Ninh Viên, nở nụ nhẹ nhàng, lộ hàm răng trắng đều tăm tắp: "Trước đây tạm điều đến việc quyền Cục trưởng Âu, giờ chính thức điều động hẳn sang đây. Lần là nhận nhiệm vụ công tác tại cơ quan ở Hồng Kông."
Nghe , đôi mắt Ninh Viên sáng bừng lên vì vui mừng: "Thật ? Tuyệt quá! Vậy chúng thể thường xuyên gặp ăn cơm !"
Cô vui vẻ khoác tay Sở Hồng Ngọc, còn cọ nhẹ lên vai chị đầy mật.
Vệ Hoàn cô em gái nhỏ lớn lên cùng từ thuở bé, ánh mắt thoáng hiện lên sự xót xa khó phát hiện. Cô nhóc , gầy hơn .
Khuôn mặt vốn tròn trĩnh giờ vẻ nhọn hơn, vòng eo mảnh mai nay cũng nhô lên.
Rõ ràng vẫn là gương mặt búp bê , nhưng trong đôi mày ẩn chứa sự kiên cường và bình thản hơn .
Anh hiểu rõ, tin tức về cái c.h.ế.t của Vinh Chiêu Nam giáng một đòn nặng nề cô. cách cô gắng gượng dậy càng khiến thêm xót xa.
Làm vợ của một quân nhân bao giờ dễ dàng, huống chi giờ đây chỉ còn cô mang theo đứa con trong bụng...
Những lời an ủi chực chờ nơi đầu môi nuốt ngược trở . Cuối cùng, chỉ , đưa tay xoa nhẹ đầu Ninh Viên: " , chúng sẽ gặp nhiều hơn."
Sở Hồng Ngọc chen ngang: "Âu Minh Lãng cũng ầm ĩ đòi sang đây, tiếc là Cục trưởng Âu duyệt. nhờ chị mang nhiều đặc sản từ Thượng Hải qua, là quà cho em và em bé đấy."
Ba bước biệt thự nhà họ Ninh.
Vừa đến nơi, Vệ Hoàn lập tức sự xa hoa của căn biệt thự cho kinh ngạc.
Đèn chùm pha lê, tranh chữ của các danh gia, đồ nội thất bằng gỗ đỏ... từng chi tiết nhỏ đều thể hiện sự giàu vượt trội của nhà họ Ninh.
Ninh Viên dẫn họ đến phòng của .
Đây là đầu tiên Vệ Hoàn bước phòng cô, khỏi ngạc nhiên sự rộng rãi, sáng sủa của căn phòng. Có phòng khách riêng, ban công độc lập, thậm chí còn cả một chiếc đàn piano.
Vân Vũ
Điều khiến yên tâm phần nào, ít nhất thì nhà họ Ninh cũng bạc đãi cô.
"Anh Vệ Hoàn, nghỉ chút , để em pha cho ." Ninh Viên chào mời Vệ Hoàn và Sở Hồng Ngọc xuống ghế sofa, đó dậy về phía quầy pha .
Mặc dù trong nhà nhiều giúp việc, nhưng ngoài cô lao công cố định , cô quen sai bảo khác, luôn cảm thấy thoải mái.
"Ê ê ê, em xuống đó! Ai đời để phụ nữ mang thai việc thế ? Để chị !" Sở Hồng Ngọc nhanh nhẹn giữ tay Ninh Viên , ép cô xuống ghế.
Cô quá quen thuộc với bố cục căn nhà , phòng riêng đóng cửa là một gian độc lập, chuyện việc đều thoải mái.
Chẳng mấy chốc, Sở Hồng Ngọc bưng khay cà phê, và một đĩa điểm tâm kiểu Thượng Hải.
Sở Hồng Ngọc thành thạo đặt những hộp cơm mà bà Hạ chuẩn sẵn tủ lạnh, : “Bà Hạ đúng là chu đáo, hận thể mang cả căn bếp đến Hồng Kông.”
Ninh Viên cuộn ghế sofa, nhấm nháp mấy miếng điểm tâm, lật xem tài liệu mà Sở Hồng Ngọc mang đến, tiện miệng hỏi: “Chú Cửu và Bác Phương tin tức gì ?”
Sở Hồng Ngọc lau tay sạch sẽ, lấy từ trong túi hai lá thư, đưa cho Ninh Viên.
Ninh Viên nét chữ mạnh mẽ một phong bì, liền đó là thư của Chú Cửu.
Cô mở thư, hồi lâu, đôi mày nhíu , khẽ lẩm bẩm: “Hóa Chú Tư ghét nhà họ Ninh đến , là vì chuyện …”
Cô gấp thư , xoa nhẹ lên trán, khẽ thở dài: “Xem , em cần chuyện với về chuyện của bà nội.”
“Chuyện gì về bà nội mà bí ẩn thế?” Sở Hồng Ngọc tò mò ghé sát .
Ninh Viên suy nghĩ một chút, : “Đợi em chuyện xong với , sẽ kể chị .”
Dù , đây cũng là chuyện riêng của gia đình.
Sở Hồng Ngọc hiểu ý, mỉm hỏi thêm.
Ninh Viên ngừng giây lát, nhẹ giọng hỏi: “Bà Hạ và ông Đường dạo thế nào ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-756.html.]
Sở Hồng Ngọc xuống, vỗ nhẹ lên tay cô: “Yên tâm , chị theo lời em dặn, với hai cụ về chuyện của Vinh Chiêu Nam.”
Ninh Viên nhắm mắt , hàng mi dài rủ xuống, đổ một bóng mờ nhạt lên mí mắt. Cô khẽ :
“ , hai cụ tuổi cao, chỉ để nương tựa. Hai coi và Vinh Chiêu Nam như con ruột. Nếu chuyện của … sợ họ chịu nổi.”
Nói đến đây, mắt cô đỏ hoe, thở cũng run rẩy.
Sở Hồng Ngọc thở dài: “ với họ rằng điều kiện y tế ở Hồng Kông , em ở đây sinh con, hai cụ vui. Còn dặn mang nhiều đồ qua cho em và em bé.”
Ninh Viên cố nặn một nụ : “Vậy thì .”
Cô nhanh chóng chuyển chủ đề, cố gắng giấu cảm xúc của : “A Hắc và A Bạch thế nào , vẫn còn nghịch ngợm chứ?”
Nhắc đến hai chú chó, gương mặt Sở Hồng Ngọc lộ nụ : “Hai chú nhóc khỏe lắm, dạo gần đây thêm một lứa sói con. Mẹ cũng nhận nuôi hai con, là để trong nhà thêm náo nhiệt. Đám nhóc con đáng yêu lắm, giống hệt những chú chó sói lớn.” 0
2
Cô chỉ đĩa điểm tâm bàn: “À, Cục trưởng Kiều mồm thì mắng em chịu về Thượng Hải việc, nhưng vẫn gửi nhiều món ăn vặt chính gốc do vợ ông . Ông đồ của mấy tiệm quốc doanh ngoài đáng tin!”
Ninh Viên những món ăn quen thuộc bàn, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót nhưng ấm áp.
Những hương vị thuộc và sự quan tâm từ những bạn cũ khiến cô nhớ về những ngày ở Thượng Hải, nhớ về Vinh Chiêu Nam…
Bàn tay cô vô thức đặt lên bụng , nơi đứa con – kết tinh tình yêu của họ – đang lớn dần. bao giờ thấy đứa bé .
Vệ Hoàn quan sát ánh mắt u buồn của Ninh Viên, quyết định chuyển chủ đề để cô khuây khỏa. Anh cố ý dùng giọng điệu nhẹ nhàng: “Ninh Viên, em quen với cuộc sống ở Hồng Kông ?”
Ninh Viên hít sâu một , nuốt ngược những giọt nước mắt sắp tràn khóe mi, nở một nụ : “Quen , ở đây đều tiếng Quảng, gì bất tiện. Hồng Kông phát triển hơn nội địa nhiều. Anh nên thăm thú nhiều nơi, sẽ ích cho công việc của .”
Ninh Viên bỗng như nghĩ điều gì, liền đổi chủ đề: “À đúng , , tầng bốn, bên cạnh phòng đàn một phòng tập võ, lên đó tập một chút . Chỗ đó cũng phòng tắm. Em sẽ bảo dẫn lên và mang quần áo cho .”
Vệ Hoàn chút kỳ lạ khi cô đột nhiên nhắc đến chuyện , nhưng nghĩ rằng lẽ cô và Sở Hồng Ngọc chuyện riêng nên cũng hỏi thêm.
Anh gật đầu: “Được thôi, vận động một chút cũng .”
Ninh Viên gọi điện bảo giúp việc đến dẫn Vệ Hoàn .
Sau khi Vệ Hoàn rời , Sở Hồng Ngọc Ninh Viên với ánh mắt đầy ẩn ý, mỉm như thể thấu chuyện: “A Hoàn ở đó ?”
Ninh Viên trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Sao chị ?” 0
1
Sở Hồng Ngọc híp mắt , vươn tay chọc nhẹ trán cô, biểu cảm kiểu 'Em nghĩ chị đần chắc?', cô : “Em nghĩ chị nhận mấy trò mèo nhỏ của em ? Nói , em ghép đôi A Hoàn với trai em ?”
Cô lắc đầu, ánh mắt tỏ vẻ châm chọc: “ mà, tốc độ ... chậc chậc, chậm đấy. Chị thấy A Hoàn giống như khúc gỗ, hiểu chuyện.”
Ninh Viên bất lực thở dài, xoa xoa thái dương:
A Hoàn khúc gỗ, rõ ràng cô giống như đà điểu, cứ gặp chuyện rắc rối là vùi đầu cát để trốn tránh.
Cô và trai cô từng xảy chuyện , nhưng A Hoàn đối mặt, bỏ qua tất cả mà chạy trốn.
Hồi đó, cô trúng thuốc, tác dụng phụ khiến quên mất chuyện xảy .
Mặc dù bác sĩ quân đội rằng khả năng khôi phục trí nhớ của thấp, nhưng nghĩa là thể.
Nhìn trạng thái của bây giờ, ai mà nhớ đến mức nào ?
Chính vì , cô mới thử ghép đôi họ, thành thì tính .
những chuyện đều là bí mật của A Hoàn và Vệ Hoàn.
Ngoại trừ cô và Vinh Chiêu Nam, ai cả. Cô cũng ngại cho Sở Hồng Ngọc.
Ninh Viên khẽ , chỉ trả lời qua loa: “Họ từng hợp tác nhiệm vụ đây, em nghĩ lẽ giữa họ... vẫn chút khả năng.”
Cô ngừng một chút, bổ sung: “Hơn nữa, cả hai vốn thể đến Hồng Kông. Anh em đây phép xuất ngoại, nhưng giờ đến . Biết đây là duyên phận?”