A Hoàn tất nhiên nhận  Hướng Tử Anh,  giờ là Tần Trường Sinh. Khi  thấy , cô chỉ cảm thấy hối hận –
Chết tiệt! Lúc  khi  em nhà  bắt cóc Ninh Viên, tại  cô   tuân theo cái quy tắc "đầu hàng thì  giết"?
Dù Hướng Tử Anh  đầu hàng, cô vẫn nên dùng s.ú.n.g b.ắ.n tỉa mà b.ắ.n nổ đầu !
Ánh mắt A Hoàn tràn đầy sát khí, chăm chú  Tần Trường Sinh. Đồng thời, cô cũng chú ý đến những thứ phồng lên ở thắt lưng đám   theo  – rõ ràng là chúng đều mang theo súng.
Vệ Hoàn cũng nhạy bén nhận , vài  trong nhóm  toát  một luồng khí nguy hiểm, loại khí sát nhân chỉ  ở những kẻ từng thực sự nhuốm máu.
Vệ Hoàn và A Hoàn trao đổi ánh mắt, cả hai đều hiểu  mức độ nguy hiểm của tình hình.
Nếu thực sự  xung đột, ưu tiên hàng đầu của họ là bảo vệ Ninh Viên.
A Hoàn lặng lẽ rút một con d.a.o găm sắc bén từ thắt lưng, trong khi Vệ Hoàn cũng âm thầm đưa tay về phía  lưng, nơi giấu khẩu s.ú.n.g mà , một nhân viên đặc nhiệm ngoại giao, luôn mang theo.
Tần Trường Sinh  để ý đến Đại Phi, mà  sang  đàn ông trung niên  hơn năm mươi tuổi, là ông Trần. Hắn bình tĩnh hỏi: "Ông Trần, ông  xem, chuyện  là thế nào?"
Ông Trần là một nhân viên mới  Ninh Viên thuê, nhưng  đây là quản lý kiêm thợ điện nước của tòa nhà ,  nhiều   đến.
Ninh Viên chọn ông vì sự trung thực, tận tâm, và mối quan hệ  với   trong khu vực.
Ninh Viên chọn ông vì sự trung thực, tận tâm, và mối quan hệ  với   trong khu vực.
Ông Trần run rẩy, sắc mặt tái nhợt  tình cảnh .
Toàn  ông run rẩy, lắp bắp kể   bộ sự việc. Ông  dám thêm thắt cũng  dám giấu giếm, chỉ tường thuật đúng những gì  xảy .
Sau khi  xong, ánh mắt Tần Trường Sinh một  nữa dừng    Ninh Viên. Đột nhiên, giọng  trở nên lạnh lẽo: "Mày sai ?"
Đại Phi ngay lập tức hí hửng, ngẩng đầu đầy tự mãn  về phía nhóm  của Ninh Viên:
"Nghe thấy ? Đường chủ của chúng tao hỏi các   sai ! Còn  mau quỳ xuống xin , đền tiền thuốc men và phí bảo kê, nếu  thì..."
Hắn   dứt lời, Tần Trường Sinh bất ngờ tung một cú đá  bụng .
Đại Phi hét thảm một tiếng,  thể co rúm như con tôm, Tần Trường Sinh tiện tay túm lấy tóc , mạnh mẽ ném xuống đất. Giọng  lạnh lẽo như vọng  từ địa ngục:
"Ông hỏi mày! Mày sai , đồ khốn?"
Đám đàn em còn  sợ hãi,  dám nhúc nhích.
Vân Vũ
"Trường Sinh ca, ..." Đại Phi ôm mặt, vẻ mặt hoảng hốt,    hiểu vì  Tần Trường Sinh đột nhiên trở mặt.
Chưa kịp định thần,   nhận thêm một cú đá thẳng  mặt từ Tần Trường Sinh. Máu mũi văng tung tóe, vài chiếc răng cũng bay .
"Tới đây phá quấy mà  chịu điều tra rõ ai  ? Muốn c.h.ế.t hả?"
Tần Trường Sinh cúi xuống, túm lấy tóc Đại Phi, dùng sức đập mạnh đầu  xuống nền:
"Đã thu một  phí bảo kê, mày  còn đòi thu  thứ hai? Vậy thì 14K   còn mặt mũi nào ở đây nữa? Mày  phá hủy danh tiếng của ai đây, hả thằng khốn?"
"Đã thu một  phí bảo kê, mày  còn đòi thu  thứ hai? Vậy thì 14K   còn mặt mũi nào ở đây nữa? Mày  phá hủy danh tiếng của ai đây, hả thằng khốn?"
"Rầm!" Một tiếng động nặng nề vang lên, trán của Đại Phi lập tức đổ máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-770.html.]
Tần Trường Sinh túm tóc Đại Phi, đập đầu  mạnh xuống đất——
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Dưới ánh mắt kinh hãi của  , những tiếng đập đầu nặng nề vang vọng khắp hành lang.
Ngay cả các nhân viên của công ty Kỷ Nguyên Chi Tâm cũng sững sờ. Người đàn ông  vẻ ngoài lịch lãm, nho nhã đó  tay… đúng là tàn nhẫn đến đáng sợ!
Trán của Đại Phi nhanh chóng  rách, m.á.u chảy ròng ròng xuống má, nhuộm đỏ cả nền nhà.
Đến lúc , Đại Phi mới nhận    đụng  kẻ mà   nên động . Khuôn mặt  đầy máu, run rẩy cầu xin:
"Sinh ca, em sai ! Em  dám nữa! Xin  tha cho em!"
Tần Trường Sinh cuối cùng buông tay, tung một cú đá, đẩy Đại Phi lăn đến  mặt Ninh Viên và những  khác. Giọng  lạnh như băng:
"Quỳ xuống, dập đầu xin   !"
Đại Phi  dám kháng cự, lập tức bò lăn, quỳ xuống  mặt Ninh Viên. Hắn dập đầu liên tục, mỗi cú đập đầu nặng nề  trán  rách toạc, m.á.u hòa lẫn với bụi bẩn, để  những vệt m.á.u ghê rợn  sàn nhà.
" Xin !  Xin !"
Đám đàn em  theo Đại Phi cũng hoảng loạn, vội vàng quỳ xuống, dập đầu xin   ngừng.
Chỉ cần  ngu ngốc, ai cũng nhận  họ  đụng trúng một tảng sắt cứng cựa!
Ninh Viên lạnh lùng  dáng vẻ thảm hại của Đại Phi, ánh mắt  chút thương hại.
Cô lạnh giọng : "Biến khỏi đây, đừng  bẩn cửa hàng của . Xui xẻo!"
Tần Trường Sinh  thẳng , ánh mắt dừng   gương mặt của Ninh Viên trong chốc lát, sâu thẳm và phức tạp, khiến  khác  thể đoán  suy nghĩ của . 0
7
Đại Phi như  đại xá, lồm cồm bò dậy, kéo theo đám đàn em tàn tạ rời khỏi hiện trường.
Hành lang giờ chỉ còn  Tần Trường Sinh và  của , cùng với Ninh Viên, Vệ Hoàn, A Hoàn và vài nhân viên còn   hồn.
"Em gái, em   chứ?" Vệ Hoàn nhíu mày, hạ giọng hỏi Ninh Viên.
Ninh Viên lắc đầu: "Em  ."
Những nhân viên xung quanh vẫn  hết ngỡ ngàng. Họ  ngờ rằng, vị nữ chủ nhỏ trông  vẻ yếu ớt    sức ảnh hưởng lớn đến mức một đường chủ của 14K cũng  nể mặt cô, thậm chí… kiêng dè.
Dù cô là Thất tiểu thư của nhà họ Ninh, nhưng xã hội đen như 14K   loại  sẽ e ngại gia tộc quyền quý,  bắt cóc đòi tiền chuộc  là may.
Ninh Viên khẽ liếc Tần Trường Sinh, giọng nhạt nhẽo: "Sao đây, Sinh ca   uống rượu khai trương, nhận chút lộc phát tài ?"
Nói xong, cô xoay , bước thẳng  trong công ty.
Tần Trường Sinh  theo bóng lưng của Ninh Viên, ánh mắt đầy sóng ngầm khó lường.
Hắn chạm tay lên vết sẹo dữ tợn  mặt, ánh mắt trở nên u ám…
Cô  thật sự dám mời   trong.