Cô dừng  một chút, giọng điệu sắc bén hơn: "Vậy thì, dì Trúc Quân  lý do gì để giấu  -một  bạn  thiết của bà ?"
Cảnh sát Chu khẽ nhếch môi, nụ  nửa vời đầy khiêu khích, khiến Ninh Viên  mà chỉ  thẳng tay tát   thêm một  nữa. "Chị dâu, đây  là câu hỏi thứ hai ."
Anh   nghiêng , đôi môi mỏng cong lên vẻ trêu chọc: "Đến lượt  hỏi cô-   lô hàng  là ai? Chủ bến cảng   là  của 14K ?"
Ninh Viên tựa   ghế, vẻ ngoài thoải mái nhưng ánh mắt ngầm ẩn sự cảnh giác.
"Cảnh sát Chu, câu hỏi  cũng tính thành hai ."
Cô liếc   , ánh mắt lạnh lẽo: "Câu hỏi đầu tiên,  sẽ  trả lời-đây là bí mật thương mại. Còn câu thứ hai ... "
Cô dừng  một chút, giọng điệu nhẹ tênh: "Bến cảng đó   của 14K."
Dứt lời, cô vẫn  chẳm chằm  Cảnh sát Chu, ánh mắt sắc bén  chút do dự: "Bây giờ, đến lượt  trả lời câu hỏi của ."
Cảnh sát Chu  định dồn ép cô quá mức,   thong thả lật mở chiếc bật lửa trong tay, giọng điệu đầy ẩn ý: "Mẹ  vốn là  kiêu hãnh."
Âm thanh kim loại va chạm của chiếc bật lửa vang lên, từng tiếng 'tách, tách' trong căn phòng yên tĩnh càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Anh   khẩy: "Một  phụ nữ  thể dứt khoát đưa con  xa, dựng nên một cuộc sống mới, tất nhiên cũng sẽ   nhắc đến chuyện nội đấu trong gia tộc-một cuộc chiến khiến bà  buộc  giao một trong hai đứa con cho Nhị thúc  con tin."
Ninh Viên sững .
Nội đấu nhà họ Chu!
Vân Vũ
Mẹ cô từng , dì Trúc Quân  giao phần lớn tài sản của  cho Vinh Văn Vũ, khiến tài chính của bà   khi  nước ngoài gặp  nhiều khó khăn. Cũng chính vì thế, bà   gia tộc bài xích, hết   đến  khác   thách thức địa vị của bà trong gia tộc, bắt bà   chia tách tài sản.
Đây cũng là lý do  , khi bệnh tình của dì Trúc Quân trở nặng, Chu Chiêu Nam   gửi trả về cho Vinh Văn Vũ nuôi dưỡng.
Cô siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, móng tay gần như cm  da thịt, cố gắng áp chế cơn chấn động trong lòng. "Dì Trúc Quân  quyết tâm rời  cùng con , tuyệt đối   kiểu  như  !"
Cảnh sát Chu nhếch môi , vẻ mặt đầy vẻ châm biếm: "Nửa đời ,   cống hiến cho lý tưởng của bà và  bà yêu. Nửa đời , bà cống hiến cho gia tộc và di nguyện của ông nội."
"Ai ở bên cạnh  nuôi dưỡng, thì tất nhiên sẽ  yêu thương. Cả nửa đời , bà dành  bộ tình cam va sự quan tam của  cho  trai toi-Chu Chiêu Nam."
Anh  từ tốn rút một điếu thuốc, đôi tay dài kẹp lấy đầu lọc, ngón tay thao tác bật lửa nhẹ nhàng như thể đang nắm trong tay một thế cờ lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-814.html.]
"Còn -chính là con tin  gửi đến nhà Nhị thúc, đổi lấy sự ủng hộ của ông  với quyền kiểm soát tài sản hải ngoại của nhà họ Chu."
Chiếc bật lửa bật lên, ngọn lửa xanh nhảy múa  ánh đèn mờ, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu trong mắt  .
"Anh trai  học ở Eton College, còn  thì ở Winchester College. Hai ngôi trường chỉ cách  hơn bốn mươi cây ,  gần, nhưng cả năm trời,  chỉ  gặp   dịp Tết. Khi đó, bà sẽ nắm tay  , tham dự tiệc gia đình,  diễn văn."
Ánh lửa đỏ rực phản chiếu  gương mặt góc cạnh đầy tà khí của Cảnh sát Chu, khiến đường nét của   càng trở nên u ám, đầy quỷ quyệt. "Anh trai -sinh  giống hệt . Nghe  là một thiên tài, nhưng tiếc ,   nuôi dưỡng thành một  ngây thơ, chân thành."
Cảnh sát Chu nhả  một làn khói thuốc, trong làn khói mờ ảo, gương mặt   càng trở nên lạnh lùng, xa cách: "Anh   tất cả những gì  khao khát."
Ninh Viên nhắm mắt , trong đầu vang lên những tiếng ù ù, cảm giác đầu óc trống rỗng, tinh thần trở nên hoang mang khó tả.
Cô gần như   rõ   đang  gì nữa ... chỉ  thể  thấy gương mặt  , thấy cơ thể, thấy từng cử động của   ...
Ngoại trừ hương thom khác biệt    , liệu  em sinh đôi  thể giống  đến mức  ? Cả cảm giác  quen của cử chỉ cũng giống hệt  ư?
Cảnh sát Chu nheo mắt , nụ  mang theo một tia xâm lược đầy khiêu khích: "Dĩ nhiên   cha  tên gì."
Bất ngờ, ngón tay thon dài nâng nhẹ cằm cô lên, ánh mắt   bình thản mà lạnh lẽo: "Vinh Văn Vũ, đúng ?"
Ninh Viên  buộc  đối diện với gương mặt giống hệt quá khứ của , theo phản xạ  tránh khỏi sự tiếp xúc của  , nhưng   kiềm chặt  thể nhúc nhích.
Hơi thở của cô rối loạn. Ánh mắt   khiến cô cảm thấy bất an, nhưng đồng thời,   một cảm giác quen thuộc đến khó hiểu
Sao  thể giống đến mức ? Và   xa lạ đến mức ?
Cảnh sát Chu  thấy sự hoang mang thoảng qua trong mắt cô, khóe môi càng cong lên, nụ  càng trở nên tinh quái, nguy hiểm: "Chị dâu, em thích gương mặt của  đến  ?"
Anh  khẽ thở dài, giọng điệu như  thương hại,  chế giễu: "Chu Chiêu Nam, nửa đời   tình yêu của , nửa đời   tình thương của cha, còn  cả-"
Ánh mắt   dừng   khuôn mặt cô một giây,  đó đột nhiên cúi xuống, ghé sát  môi cô. Khoảng cách gần đến mức chỉ cần một  thở, môi   sẽ chạm  môi cô. Một làn khói mỏng    nhẹ nhàng thả 
"Chị dâu, em vì   mà giữ  trong sạch, thậm chí còn  ngại vờn quanh  để dò xét tin tức  đáng ?"