Nếu Cảnh sát Chu cứ như  thì ngay cả danh tiếng của Evan cũng  thể bảo vệ nổi tên "Tiểu Ôn Thần" .
Cảnh sát Chu cắt ngang lời Evan, lười biếng dựa  ghế, tiếp tục hút thuốc, vẻ mặt đầy bất cần:
"Nếu  thì ? Cô  cũng chẳng  tay mạnh  . Kết quả hôm nay     ? Đỡ mất công   tìm lý do để tiếp cận cô   nữa."
Evan  gương mặt quá mức bắt mắt của  , hít sâu một , cố gắng kìm nén cơn kích động  đ.ấ.m cho khuôn mặt đó bẹp dí—
"Thăng nhóc ! Bị đá đến mức sắp gấy xương mà vẫn   sợ! Đừng  mà quá tự tin, coi chừng chơi với lửa  ngày tự thiêu!"
Evan thật sự đau cả gan ruột. Thằng nhóc  ngoài gương mặt  thì cái gì cũng xuất sắc, nhưng  việc quá mức ngông cuồng, suốt ngày đạp lên lẫn ranh nguy hiểm mà nhảy múa
Ông  bực bội đẩy hộp cơm qua  mặt Cảnh sát Chu: "Cậu  điều tra Ninh Viên  nhà họ Ninh, chúng   cản, cứ  theo ý ,  mắt nhắm mắt mở cho qua.
" mà, về   trai '' của , chúng  thật sự   nhiều thông tin. Chỉ  rằng hai năm  trong một nhiệm vụ,   c.h.ế.t  biển, xuất  từ nội địa, từng phục vụ trong quân đội. Còn những chuyện khác,  ai  cả..."
Cảnh sát Chu  mở hộp cơm  nhíu mày soi xét: "Quán nào đây? Không  Nguyên Bảo Cư thì   ăn !"
Evan tức đến mức bật : "Được   , là của Nguyên Bảo Cư đấy!”
Ông   thừa thằng nhóc  sẽ bày trò kén cá chọn canh, nên  sớm bảo thư ký đặt đồ ăn từ đúng chỗ  thích.
Evan hận  thể đập đầu Cảnh sát Chu xuống bàn: "  thật,  ngoài khuôn mặt  , với cái tính cách xa hoa kiêu ngạo , thì còn  điểm nào giống cái   trai của  nữa? Một  lính xuất  từ quân đội nội địa, rèn luyện kỷ luật và sự kiên định,    cái phần nào ? Vậy mà còn định lừa   bằng khuôn mặt giống ?"
Cảnh sát Chu nhướng đôi mắt sắc sảo đầy tà khí, ánh mắt lấp lóe vẻ giảo hoạt:
Vân Vũ
"Yên tâm Evan,    ngu . Cô Ninh tiểu thư  trông cũng chẳng giống kẻ ngốc.  dĩ nhiên  điên đến mức giả   trai  để tiếp cận cô . Chỉ là  gặp mặt đầu tiên, nửa thật nửa giả, thăm dò thử xem , tiện thể moi chút tin tức thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-817.html.]
Evan đố trán, cảm thấy nhức đầu  thôi: "  thật,  đừng nhúng tay  vụ án ở bến cảng nữa! Cậu về  Anh Quốc vẫn còn con đường rộng mở,  thật sự    thu dọn xác ,    ăn  thế nào với Nhị Thúc của  !"
Cảnh sát Chu bật , giơ ngón tay lên lắc lắc,  bỡn cợt  cố chấp: "Không !   việc từ  đến nay ghét nhất là bỏ cuộc giữa chừng, nếu  thì     thể    vị trí  hôm nay?”
Evan nhíu chặt mày, thắng nhóc  đúng là phong lưu ngạo nghề, nhưng mỗi   lên  khiến   cảm thấy nguy hiểm.
Cảnh sát Chu  quan tâm đến sự phản đối của Evan, trực tiếp khoác vai ông , nhướng mày :
"Anh cũng  mà,  nhúng tay  vụ ,   vì bến cảng, mà là vì để tiếp cận Ninh Viên và nhà họ Ninh. Nếu   từ bỏ giữa chừng, thì ngày đó đừng  điều  về Hồng Kông!"
Evan nheo mắt, ánh mắt thâm trầm hơn mấy phần, giơ tay vỗ nhẹ lên vai Cảnh sát Chu:
"Cẩn thận một chút, nhà họ Ninh là vũng nước sâu lắm, ngay cả Tổng đốc Hồng Kông còn  xử lý . Cậu đừng để   nhấn chìm  đó."
Cảnh sát Chu chỉ  nhạt,   gì.
Anh  cầm lấy hộp cơm  bàn, dùng đũa gắp một miếng, ánh mắt lập tức tràn đầy thất vọng: "Cơm xá xíu ? Ngay cả cơm chiên hải sản cũng  ? Không  chứ, bủn xỉn  ? Dù   cũng là cảnh sát cấp cao nhất Hồng Kông mà, lương cao thế mà ngay, cả một bát canh ngon cũng  gọi cho ?"
"BỐP!"
Còn  dứt lời, Evan   nhịn , trực tiếp tát một phát   đầu   "Thẳng nhãi thối tha! Ăn thì ăn,  ăn thì cút!"
Bầu trời đêm sâu thẳm, ánh đèn neon lặng lẽ nhấp nháy, cả con phố  chìm  yên tĩnh.
Ninh Viên mệt mỏi  trong chiếc Lincoln Limousine kéo dài. Cú đá  , cô  dùng  bộ sức lực-Cách mà A Hoàn  dạy, so với việc chỉ dùng mũi chân đả thẳng  chân đối phương, thì cách dùng lòng bàn chân đạp mạnh xuống gây sát thương lớn hơn nhiều.