Cận Biên Cương  bên cạnh gật đầu: " , Tiểu Ninh nắm trong tay kênh nhập hàng từ Quảng Đông, Hồng Kông, và Ma Cao. Đến lúc đó, chúng   mở rộng thêm tuyến nhập hàng từ Bắc Kinh - Quảng Châu, chẳng  việc buôn bán sẽ như   tên lửa ? Kiếm  tiền ,   gì cũng !"
Thị trưởng Kiều như bỗng nhiên trẻ  mấy chục tuổi!
Ông chỉ hận  thể lập tức triệu tập một cuộc họp xuyên đêm, báo cáo lên cấp  về thành quả đầy hứa hẹn của  thu hút đầu tư .
Sau đó, ông liền hừng hực khí thế sắp xếp nhân lực, bắt tay  việc xây dựng đường sá, lắp đặt cơ sở hạ tầng về điện nước, đặt nền móng vững chắc cho sự phát triển sắp tới.
Nhìn hai  họ đầy quyết tâm, trong lòng Ninh Viên cũng cảm thấy ấm áp.
Bàn chuyện với  nhà vẫn là sảng khoái nhất, vài câu là  thể lập tức xác định phương hướng, lập  kế hoạch rõ ràng.
Có một nhóm  , trưởng bối và bạn bè đồng lòng cùng tiến như , thật   bao!
Chỉ là ..
Ninh Viên đưa ông cụ Đường và bà Hạ  phòng, định bụng  vài lời tâm sự.
 ông cụ Đường đột nhiên đổi giọng: "Ninh Ninh , A Thiêm   ngoài  việc cũng hai năm  nhỉ? Sao   chút tin tức nào cả? Nó ... đang  gì ?"
Ông cụ nhíu chặt mày, ánh mắt đầy lo lắng,  pha chút hoài nghi.
Bà Hạ cũng nắm lấy tay Ninh Viên, nhẹ giọng hỏi: "Nhóc con, A Thiêm ...   gặp chuyện khó khăn gì bên ngoài ? Cháu tuyệt đối đừng giấu ông bà nhé,  một nhà  gì mà  thể cùng  gánh vác chứ?"
Bà ngừng  một chút,  lạnh lùng hừ một tiếng: "Nếu nó dám   với cháu, bà đây sẽ cầm đế giày quất cho đến khi cha nó cũng  nhận  thẳng nhóc đó nữa!"
Ninh Viên thấy sống mũi cay cay, cô hít sâu một , cố gắng đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng, gượng gạo nở một nụ -
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-891.html.]
"A Thiêm chỉ là   nhiệm vụ,  tiện liên lạc với gia đình. Ông bà cũng  tính chất công việc của    đấy, lúc thi hành nhiệm vụ đều  'bốc  khỏi nhân gian'."
Cô dừng  một chút, dường như sợ hai   tin, liền bổ sung thêm: "Thật mà, đợi đến khi nhiệm vụ kết thúc, nhất định   sẽ về thăm hai ."
Vân Vũ
Ông cụ Đường còn  hỏi thêm.
 bà Hạ  nhạy bén nhận  sự gượng gạo trong nụ  của Ninh Viên.
Bà nhẹ nhàng kéo tay áo ông cụ, dùng ánh mắt  hiệu đừng hỏi nữa.
Ông cụ Đường  vợ, lời định   nuốt xuống.
Chỉ còn một tiếng thở dài khẽ khàng vang lên, nỗi thất vọng trong mắt ông tựa như chiếc lá vàng rơi lả tả giữa tiết thu.
Bà Hạ chuyển chủ đề, hỏi về một chuyện khác mà bà luôn mong ngóng: " , nhóc con, khi nào mới cho ông bà  thấy Tiếu Giai Giai đây? Ông cháu bà nhớ con bé lắm ."
Lúc ,  gương mặt Ninh Viên cuối cùng cũng nở nụ  thật lòng.
Cô lấy  từ trong túi một xấp ảnh  chuẩn  sẵn từ lâu, đưa đến  mặt hai ông bà-
"Ông bà xem , đây là Tiểu Giai Giai, con bé lớn nhanh lắm, mỗi ngày một khác luôn!"
Trên ảnh, Tiểu Giai Giai trông như một viên ngọc nhỏ tinh xảo, làn da trắng hồng, đôi mắt đen lay láy tròn xoe, tò mò ngắm nhin thế giới xung quanh.