Evan cau mày,  chằm chằm    một lúc lâu  đột nhiên hỏi: "Chu Diệm, chuyện   đơn giản như  nghĩ . Cậu cũng rõ ràng, tất cả những gì chúng   đều là để chuẩn  cho phu nhân và đoàn đàm phán của bà . Ngay cả  cũng  thể dễ dàng tiết lộ nhiệm vụ của những  khác. Cậu nhất định   ? Cậu rốt cuộc  mục đích gì mà cứ  nắm rõ  chuyện cho bằng ?"
Chu Diệm  lạnh một tiếng, rút hộp t.h.u.ố.c lá từ trong túi , rút một điếu, "tách" một tiếng, đầu lửa lóe lên.
Giữa làn khói lượn lờ, ánh mắt   lộ  vẻ thiếu kiên nhẫn: "Chú Evan, chú    quên  từng  vì    tiếp cận Ninh Viên ? Ngoài việc điều tra tình báo về nhà họ Ninh, còn một chuyện khác-tiền! Tiền của cô , tiền của cả nhà họ Ninh!"
Vân Vũ
Anh  ngừng  một chút, giọng điệu đầy mỉa mai: "Chú sẽ  thực sự nghĩ rằng    kế thừa di sản của  trai  chỉ là  chơi chứ?"
Chu Diệm rít một  thuốc, giọng điệu biếng nhác, mang theo chút bất cần đời: "Ha, nếu   vì tiền, toi co ngu đau ma tự nguyen xin nhan nhiệm vụ nay, chay đen Hồng Kông để chịu tội?   điên chắc? Không  tiền, ai rảnh mà liều mạng cho cấp ? Chẳng  chú cũng  !"
Evan  câu   chặn họng, sững  một chút,  lập tức nổi giận: "Nhà họ Chu của  thiếu tiền ? Cậu ở đây còn  hần một gara chứa ba chiếc siêu xe kìa!"
Chu Diệm thản nhiên nhả khói, giọng   lạnh thêm vài phần: "Chú dựa   mà   thiếu? Chú thường xuyên đến lâu đài và trang viên của nhà  nghỉ dưỡng, thật sự nghĩ rằng nhà  là núi vàng núi bạc tiêu  hết chắc? Chú  nhận  mấy chiếc siêu xe của  đều là đời cũ từ mười năm  ?
Evan trợn tròn mắt, như thể  thấy điều gì đó khó tin: "Chu lão nhị chẳng  sở hữu mấy ngân hàng lớn, còn  lâu đài, trang viên nữa mà?"
Chu Diệm hừ lạnh, giọng điệu đầy khinh thường: "Lâu đài? Chú   cái lâu đài rách nát đó mỗi năm tốn bao nhiêu tiền bảo trì ? Ngoài trang viên mà chú thường xuyên đến hưởng thụ, những chỗ khác   bán sạch . Hiện tại chỉ còn  một lâu đài với một trang viên mà thôi. Nhà họ Chu chỉ dựa  bán đất để duy trì chút thể diện đáng thương đó!"
Anh  dừng một chút,  bổ sung thêm: "Còn về mấy cái ngân hàng mà chú ? Ha, nhà họ Chu từ lâu   còn là cổ đông kiểm soát chính nữa, miễn cưỡng dựa  chút cổ tức để duy trì chi phí bảo trì lâu đài và trang viên. Chú thật sự nghĩ nhà họ Chu còn huy hoàng lắm ?"
Chu Diệm  hút thuốc,  lạnh lùng : "Ông Chú Hai của , mặc dù là con ngoài giá thú, nhưng ông  cứ tưởng  là đàn ông thì nghiễm nhiên là  thừa kế chính thống của nhà họ Chu. Ông  ép   gọi ông  là 'Chú Hai', cứ nghĩ rằng chỉ cần dùng cách xưng hô theo hệ phụ hệ, là  thể chứng minh bản   tư cách thừa kế chính danh, đúng là nực !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-925.html.]
Evan  ,   sững sờ,  thể ngờ nội bộ nhà họ Chu  lụn bại đến mức 
Chu Diệm  thấy vẻ mặt kinh ngạc của ông , ánh mắt càng lộ rõ vẻ chế giễu: "Chẳng  vì   và ông Chú Hai ... hoặc là  chính xác hơn là ông Cậu Hai của , tranh giành tài sản đến mức ngươi c.h.ế.t  sống,  thất thoát phần lớn tài sản,  mới  liều mạng như bây giờ ?"
"Làm cảnh sát đặc nhiệm tuy kích thích thật đấy, nhưng nếu  thể an nhàn hưởng thụ cuộc sống của một thiếu gia giàu ,  du lịch khắp thế giới,  du thuyền,  mỹ nữ bầu bạn, chẳng   hơn gấp trăm  cái nghề l.i.ế.m d.a.o kiếm  ? Ai mà  liều mạng để duy trì chút thể diện đáng thương và các mối quan hệ cho nhà họ Chu chứ?"
Evan   sững sờ, tiêu hóa hết những gì   .
Ông  há miệng, dường như   gì đó, nhưng    bắt đầu từ : "Chẳng lẽ ...
Chu Diệm nhếch môi,  như  , giơ hai ngón tay thành hình khẩu súng, hướng về phía Evan búng nhẹ một cái, giọng điệu vô cùng khinh bạc: "  đó, chúc mừng chủ Evan chú, chú cũng là một trong những 'mối quan hệ' mà ông chủ Hai của  dày công xây dựng đó ... Chú cũng   đấy,  Hoa  tiền nhưng thiếu quyền lực bảo hộ, đương nhiên  chi tiền để giao thiệp với tầng lớp thượng lưu như các ông, những 'ông lớn' da trắng mới  thể bảo vệ tài sản của họ."
Sắc mặt Evan chợt biến đổi, dường như  phản bác điều gì, nhưng   thể.
Dù ông    thừa nhận, nhưng thực tế là ông   nhận  ít lợi ích từ Chu Lão Nhị, kể cả tiền bạc lẫn những cuộc tiếp đãi xa hoa. Đây cũng là lý do vì  ông  luôn nhẫn nhịn với Chu Diệm đến tận bây giờ.
Chu Diệm dui tan thuốc, mat kien nhẫn mà noi: "Cho nen, neu chu thực sự quan tâm đến , thì đừng cản trở hành động của  nữa."