Tô Diên hỏi thẳng thừng, cho bà thời gian giảm xóc.
Tô Diễm Ninh nuốt ực nước miếng, khiếp sợ thôi. May mà lúc chồng bà bưng đến giải vây: "Mọi đừng chỉ lo chuyện, cũng uống nhé."
Bà cũng hồi thần, chột : " đúng đúng, chuyện gì thì chúng uống ."
Tô Diên nâng ly lên thẳng bà , từng bước ép sát: "Cô , cô cho cháu chuyện năm đó ?"
Thấy thật sự tránh khỏi, Tô Diễm Ninh móc từ trong túi áo một chiếc khăn tay lau mồ hôi hột trán.
Qua một lúc lâu mới lên tiếng: " là năm đó chuyện , Trương Lan Quyên vì xuất huyết nhiều nên bác sĩ y tá trong phòng khám đều tập trung cấp cứu cho chị , chỉ thể nhờ cô chăm sóc đứa nhỏ, nhưng cô thật sự tại đứa nhỏ đánh tráo. Trong thời gian đó cô chỉ vệ sinh một duy nhất, lẽ khi cô thì đứa nhỏ đánh tráo ngay lúc đó."
Tô Diên xong, trong lòng suy đoán: Chắc chắn Tô Kiến Quốc bàn bạc sẵn khẩu cung với đối phương.
Cô bộ khổ sở, đáy mắt đầy nỗi cô đơn: "Ra là , xem tìm cha ruột của cháu là điều thể ."
Thấy cô tin thật, sắc mặt Tô Diễm Ninh dịu đôi chút, còn quên dịu dàng an ủi: "Người xưa câu ơn sinh thành bằng ơn dưỡng dục, trai và chị dâu của cô đối xử với cháu như , cháu vẫn nên thuận theo tự nhiên thôi."
Tô Diên chỉ bất đắc dĩ, đột nhiên hỏi: " , khi cháu xuống nông thôn, cha cháu từng cô kích thích, tinh thần trở nên lắm, giờ cô ạ? Có còn phát bệnh ?"
"..." Tô Diễm Ninh xong cứng họng, sắc mặt từ trắng thành đỏ, miễn cưỡng mỉm : "Đã gần hết , cháu đừng lo."
Diệp Khiết bàng quan hai chuyện, lòng vui khôn xiết. Bà nhận đối phương là miệng hồ lô bịt kín, căn bản hỏi gì, bà bèn khoát tay, vẻ thiết : "Diễm Ninh, khó khăn lắm chị mới đến Cáp Nhĩ Tân một chuyến, chi bằng hai phòng hàn huyên một lúc, em thấy ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-106.html.]
Tô Diễm Ninh dám , còn dặn dò chồng chiêu đãi Tô Diên và Phó Mặc Bạch chu đáo.
Chỉ chốc lát , ba trong nhà chính .
Chồng của Tô Diễm Ninh tên Trần Hiểu Quang, ông lên tiếng : "Hai cháu đây đừng khách sáo, uống chút ăn chút hạt dưa , hạt dưa rang đấy, ngon lắm. Hai cháu nếm thử nhé?"
Đối mặt với đàn ông hào hoa phong nhã , Tô Diên khỏi nhớ đến chuyện tàu hoả. Cô tò mò, rõ ràng năm đó ông Tô Diễm Ninh bắt cá hai tay, tại vẫn kết hôn với bà ?
Phó Mặc Bạch vẫn luôn phông nền bỗng cất tiếng hỏi Trần Hiểu Quang: "Cháu nhỏ nhà dượng ạ? Sao bọn cháu thấy?"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
"Nó qua nhà bạn học chơi , lẽ đến giờ ăn cơm mới về."
Trần Hiểu Quang trả lời tuỳ ý, giống là nội tình, Tô Diên chút đồng tình cho ông .
Mãi đến khi con ông về nhà, thấy ngoại hình của đứa nhỏ và ông chẳng giống tí nào, cô bỗng cảm thấy ngây thơ quá …
Đợi Diệp Khiết chuyện xong bước , trời bên ngoài mờ tối. Ban đêm ở thành phố Cáp Nhĩ Tân vẫn mỹ lệ động lòng như cũ.
Bọn họ ở ăn cơm chiều, lúc rời , Tô Diên xa với Tô Diễm Ninh: "Cô ơi, hôm nào cháu đến thăm cô nhé. Cô giữ gìn sức khoẻ đó, tuyệt đối đừng để bệnh tái phát."
Tết nhất mà lời xúi quẩy thế khiến Tô Diễm Ninh tức tối vô cùng, nhưng thể nổi đoá, chỉ đành nghẹn trong bụng.
Ra khỏi hẻm nhỏ Đại Tỉnh Tử, Diệp Khiết thấy xung quanh vắng lặng, đến gần Tô Diên khẽ: "Mẹ đoán ngày mai cô sẽ gọi điện cho Tô Kiến Quốc, tương lai con thu xếp gì ?"