Hai tiếng "cộc cộc" vang lên, nhân viên công tác thuận lợi cầm giấy đăng ký kết hôn mới mẻ lò giao tận tay họ.
Tô Diên cầm lấy, cảm thấy vô cùng mới lạ. Cô cúi đầu một lúc lâu, nhỏ giọng cảm thán: "Hóa giấy đăng ký kết hôn cũng như giấy khen ."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Phó Mặc Bạch cất tất cả tài liệu, cũng cúi đầu chúng: " là giống thật, đưa cho , chỗ két sắt."
Tô Diên nghiêng đầu, bảo chuyện bé xé to.
Phó Mặc Bạch nghiêm túc : "Đây là chứng cứ hai là vợ chồng, cần để két sắt mới yên tâm."
Giọng cao nhưng trong sáng, thấy xung quanh đều qua đây, Tô Diên vội đưa giấy đăng ký kết hôn cho giữ, kẻo mấy lời hổ nào nữa.
"Chúng tiệm chụp hình ở phố đối diện chụp một tấm nhé?"
"Vâng."
Phó Mặc Bạch cũng thấy bức ảnh của Trần Hiểu Quang, khỏi thấy bất ngờ về chuyện .
Trần Hiểu Quang con trai con ruột của , còn nhịn nhục nhiều năm như , chắc chắn dự mưu khác. Ông cam lòng đời chẳng lấy một đứa con trai ruột, nên con riêng ở bên ngoài cũng đỗi bình thường.
Chẳng mấy chốc hai tiệm chụp hình, một ông thợ chụp hình già đến tiếp đón bọn họ.
"Hai cháu chụp hình kết hôn ?"
"Vâng, phiền ông chụp cho bọn cháu hai tấm."
Thợ chụp hình già gật đầu đồng ý, bảo họ sóng vai phông nền, dựa đầu gần , mỉm hạnh phúc.
Để kỷ niệm ngày lành hôm nay, Tô Diên hiếm khi mặc một chiếc áo bông đỏ tươi, hai tím tóc cũng buộc bằng dây buộc tóc màu đỏ.
Cộng thêm đôi giày da màu đen, trông vô cùng phấn chấn xinh .
Phó Mặc Bạch vẫn bận bộ quân trang màu xanh lục , điều khác biệt khi là n.g.ự.c đeo huy chương quân công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-111.html.]
Đối mặt với ống kính, nhếch môi, phần cứng đờ. Thợ chụp hình thấy thì tức giận: "Thằng nhóc , cháu tự nhiên chút . Sao cưới vợ mà còn khó coi hơn thế ?!"
Tô Diên phì , đầu lườm : "Sao nào? Anh cưới em ? Vậy thôi đừng chụp ảnh gì nữa."
Phó Mặc Bạch vội nắm lấy tay cô, vẻ mặt quẫn bách, hắng giọng một tiếng, giải thích với cô: "Anh sợ máy ảnh, là em hôn một cái thử xem?"
Ở mặt ngoài, Tô Diên thoáng chốc đỏ mặt, cô vội hôn lên má một cái, đợi kịp phản ứng về chỗ cũ.
"Vậy là chứ? Nếu chụp nữa thì hai nghỉ chụp nhé."
Khóe miệng Phó Mặc Bạch nhếch lên, định lời đảm bảo một tiếng "răng rắc", thợ chụp hình già chụp thành công một tấm, còn liên tục khen họ: "Bây giờ mới chứ! Nhìn xem, khi nãy cháu tự nhiên nhường nào!"
Mười phút , hai khỏi tiệm chụp hình.
Phó Mặc Bạch cất kỹ ảnh chụp, cúi với cô: "Vợ ơi, xoa giúp với, hồi nãy đến mức mặt đau luôn ."
Nghe cách gọi của , Tô Diên ngượng ngùng đưa tay lên xoa mạnh mặt vài cái, còn quên vài câu đ.â.m chọc: "Kiểu kỳ lạ như em bắt ?"
Người đàn ông cảm nhận nhiệt độ từ lòng bàn tay cô, khỏi khẽ: "Là vì em xui xẻo, nên mới ăn vạ."
Ánh mắt họ , mùi vị tình yêu tràn ngập trong khí…
Lúc , hai đến hợp tác xã mua bán mua nhiều kẹo mừng, định phát cho mỗi nhà vài viên.
Ngoài Tô Diên còn mua hai hộp trái cây đóng hộp và một ký bánh bông lan, định đến thăm gia đình Lý Thụ.
Tết nhất thế , hai con họ ?
Phó Mặc Bạch cùng cô.
Vì đến một , quen cửa quen nẻo đến nơi. Người mở cửa là Lý Thụ, vài ngày gặp, bé gầy trông thấy, trông uể oải ỉu xìu.
"Cô Tô, cô đến đây ạ?"
Tô Diên khúc khích trả lời: "Cô đến đây thăm , em khỏe chứ?"