Sau bữa tối, Phó Mặc Bạch dẫn em nhà họ Tô về ở nhà mới, còn Tô Diên ở nhà khách, chuẩn "xuất giá" tại đây, Diệp Khiết và Văn Yến ở cùng phòng với cô.
Không từ lúc nào, ngoài cửa sổ phủ một màu tuyết, trắng xóa, xinh đến cùng cực.
Trong phòng, Tô Diên trải chăn đệm lên giường, Diệp Khiết đưa cho cô một ly sữa mạch nha: "Uống cái , nhất định ngày mai làn da sẽ lên."
"Cảm ơn nuôi."
Cô nhận lấy ly sữa nhưng uống ngay, mà hỏi: "Con thấy chú Ngô cũng đến, đồng ý với chú ?"
"Ừ, coi như cho một cơ hội ."
Vào đêm giao thừa, Ngô Duy Khánh từng cầu hôn, lúc đó Diệp Khiết đồng ý, khi suy nghĩ , bà quyết định tiếp tục tìm hiểu thêm nửa năm, nếu thứ ý thì kết hôn, còn chắc chắn thì chia tay, ai dở lỡ ai.
Tô Diên mừng cho bà: "Con cũng thấy chú Ngô là , hy vọng hai sẽ sớm tìm hạnh phúc."
Văn Yến ở bên cạnh im lặng hóng chuyện, tò mò hỏi: "Dì Diệp, chừng năm qua, dì hận chồng cháu ? Nếu vì bà , dì cũng ly hôn."
Diệp Khiết cho là đúng: "Dù Trương Lan Quyên thì cũng sẽ Triệu Lan Quyên, Lý Lan Quyên thôi. Loại như Tô Kiến Quốc, chỉ cùng chịu khổ chứ hề chia ngọt cho , dì bao giờ hối hận khi ly hôn với ông cả."
Thấy bà suy nghĩ thấu đáo, Văn Yến khỏi kính nể.
lúc , Diệp Khiết lấy từ trong túi áo một chiếc túi vải nhỏ, đưa cho Tô Diên, với vẻ trịnh trọng: "Đây là món quà của tặng cho khi lấy chồng. Bây giờ tặng nó cho con, chúc con và Mặc Bạch sẽ bên trọn đời, hạnh phúc mãi mãi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-120.html.]
Tô Diên nhận lấy túi vải nhỏ, trong lòng cảm động vô cùng. Cô ôm lấy cánh tay Diệp Khiết, nũng vịn vai bà mà "Cảm ơn", buông .
Khi màn đêm buông xuống, trời lộ tia sáng bàng bạc.
Cuối cùng ngày cưới cũng đến !
Mới sáng sớm, Tô Diên ngay ngắn bên giường để Thẩm Tình trang điểm cho , Dương Hiểu Hồng phụ trách cho cô ăn trứng luộc: "Ăn thêm một chút nữa , lỡ như đến tiệc cưới kiếm gì ăn, cũng đến nỗi đói bụng."
"Ừ, ăn một quả là đủ ."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Do căng thẳng, cô cảm thấy đói, ăn nhiều...
Lúc , ở nhà mới.
Phó Mặc Bạch mặc bộ quân phục màu xanh gương, n.g.ự.c trái còn đeo một đoá hoa hồng, cao to lạnh lùng, khí chất bất phàm.
Nhớ lời dặn dò của cha, Tô Ái Dân qua hỏi: "Ông Hoắc sắp kết hôn ? Lỡ như ông giận thì nhà họ Tô chúng cũng sẽ liên lụy. Trước khi đưa bất kỳ quyết định nào, thể suy nghĩ một chút ?"
Phó Mặc Bạch xoay , khóe miệng nhếch lên một nụ châm chọc: "Ông sớm chuyện giữa và Diên Diên , còn ủng hộ nữa, bảo Tết đến chúng hãy về Bắc Kinh thăm ông . Anh yên tâm , cuộc hôn nhân của chúng sẽ ảnh hưởng gì đến nhà họ Tô cả."
Tô Ái Dân luôn thích vẻ cao ngạo của , khỏi chau mày: "Nếu Diên Diên thích , gia đình chúng sẽ đồng ý cuộc hôn nhân . Ban đầu cha định sắp xếp cho em trở về Bắc Kinh học đại học, tại vì nên em mới từ bỏ tương lai tươi sáng, ở cái nơi khỉ ho cò gáy . Làm thể quá ích kỷ, căn bản thật lòng thích em ."
Nhìn bộ dạng vô tri của Tô Ái Dân, Phó Mặc Bạch vô cùng đồng cảm vỗ vai , nhỏ: " phát hiện là một cây gậy gỗ , thật là chỉ đánh đó, cần dùng não gì. Sinh trong nhà họ Tô thật đáng tiếc..."
Tô Ái Dân mà hiểu ý nghĩa sâu xa của câu đó. Ngay khi định hỏi cho rõ, Khâu Dã đột nhiên đẩy cửa bước , hớn hở hét lên: "Mặc Bạch, giờ lành đến , chúng đón dâu thôi!"