Phó Mặc Bạch đưa tay chỉnh  vành mũ,  vuốt thẳng góc áo, vẻ mặt nghiêm túc, sải bước  khỏi phòng.
Khâu Dã thấy ,  trêu chọc: "Cậu  đón dâu  là  đánh  đấy? Không  chút nét  nào,  đáng sợ quá."
Nghe ,  đàn ông dừng bước,   hỏi: "Đáng sợ lắm ?"
Khâu Dã gật đầu: "Đáng sợ chứ! Cậu  thể  một chút ? Ngày vui mà."
Phó Mặc Bạch  mất tự nhiên, khẽ ho một tiếng, nở một nụ  trông khá gượng gạo   lên xe đạp  về nhà khách.
Phía   là một đoàn xe đạp dài, đều là những   đón dâu.
Những   đường  đầu tiên thấy đoàn xe đạp dài như , đều dừng  xem.
Gió mùa xuân tháng hai thổi  mặt, vẫn còn rét buốt, nhưng Phó Mặc Bạch  cảm thấy lạnh chút nào. Lúc , trong lòng  như hừng hực ngọn lửa, mang theo sức mạnh vô tận, đạp xe với tốc độ nhanh chóng, những  phía  gần như  theo kịp .
Ở một bên khác.
Tô Diên  trang điểm và  đồ xong, còn đeo chiếc nhẫn Phó Mặc Bạch tặng  ngón áp út.
Thấy bạn  sắp kết hôn, Văn Yến rưng rưng nước mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, dặn dò nghiêm túc: "Nếu về  Mặc Bạch dám bắt nạt ,  nhất định   cho  ,  tuyệt đối sẽ  tha thứ cho  !"
Tô Diên   cô , trêu đùa: "Cậu thực sự  gan xử lý   ? Mình  tin cho lắm."
Trước đây, tất cả bọn trẻ trong khu tập thể đều sợ Phó Mặc Bạch, Văn Yến mỗi  đều tránh xa ,    thể dám xử lý  ? Vì , cô  lấy tay che mũi, biện bạch cho : "Tất nhiên  dám !  với tính cách của  , chắc sẽ  bắt nạt  ."
Tô Diên đoán   cô  sẽ  như , chỉ  bất đắc dĩ.
Lúc , từ bên ngoài truyền đến tiếng   chuyện, đoàn   đón dâu  đến!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-121.html.]
Một vài phút , Phó Mặc Bạch hiên ngang bước , ánh mắt đầy tình cảm, Tô Diên  thẳng  mắt , khóe môi nở một nụ  ngọt ngào.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Sau khi chào hỏi   xong, Diệp Khiết bưng tới một bát mì, để hai  cùng ăn một sợi.
Dưới tiếng hò reo của  , Tô Diên và  chạm trán, từ từ ăn cùng một sợi mì, hai trái tim cũng theo đó dần dần đến gần, thình thịch lên từng nhịp, như thể  thể  thấy tiếng đập của .
Vào thời khắc cuối cùng khi ăn xong, Phó Mặc Bạch cúi  đặt nhẹ một nụ hôn lên môi cô, như chuồn chuồn lướt nước.
Tốc độ quá nhanh, những  xung quanh  ai để ý .
Cảm nhận   ấm còn sót  của , Tô Diên cúi đầu, khuôn mặt ửng đỏ, vẻ e ấp của cô  hơn cả hoa mai tháng hai.
Sợ bỏ lỡ giờ lành, Diệp Khiết  dám kéo dài quá lâu, trong sự vây quanh của  , Phó Mặc Bạch cúi  bế lấy Tô Diên, bước từng bước dài về phía xe đạp.
Bước chân của   vững chắc, mỗi bước đều kiên định, Tô Diên nắm chặt lấy cổ , vùi mặt  n.g.ự.c , cả  tràn ngập e thẹn.
Trên yên xe đạp   một tấm nệm bọc bằng vải đỏ, cô  lên đó, chẳng thấy khó chịu chút nào. Những  khác cũng lên xe đạp, hướng về nhà ăn của nhà khách.
Lần  Tô Diên  tự nhiên ôm lấy eo ,  mặt rạng rỡ nụ  hạnh phúc.
Từ chỗ dừng chân đến nhà ăn  xa, chỉ mất ba phút  xe đạp là tới.
Hôm nay  chủ hôn là cấp  của Phó Mặc Bạch,  bức tượng vĩ nhân trang nghiêm, đôi vợ chồng giơ cao quyển sổ đỏ, trịnh trọng tuyên thệ.
Mọi  vỗ tay vang như sấm rền, cả nhà ăn tràn ngập  khí vui vẻ.
Trong phần kính rượu, Tô Diên và Phó Mặc Bạch  tiên rót cho bàn chính, bàn chính gồm   chủ hôn, các cấp lãnh đạo khác của đơn vị và Tô Kiến Quốc, trong đó Tô Kiến Quốc là   địa vị cao nhất.
Hôm nay ông  cũng mặc quân phục, sắc mặt    lắm.
Phó Mặc Bạch rót đầy chén rượu cho ông , đổi giọng gọi cha: "Chén  con xin kính cha, cảm ơn cha  cho Diên Diên đến bên cạnh con."