Nghe cô thế, Phó Mặc Bạch những tắt đèn mà còn nhanh chóng leo lên giường, ngay giây ôm cô lòng, chứa đựng chút sức lực.
Cảm nhận thở lạnh lẽo của ở gần, Tô Diên mở to mắt, dám nhúc nhích, cho đến khi hôn lên môi cô, cô mới vô thức nhắm mắt .
Cảm giác mềm ấm như dòng điện nhẹ nhàng chạy qua. Đôi môi đỏ mở , ngang ngược tràn , cho cô chút cơ hội thở dốc.
Khi nhiệt độ dần tăng lên, đàn ông còn thỏa mãn với những trò chơi dây dưa thế nữa, Tô Diên buộc ngửa cổ lên, rịn lớp mồ hôi mỏng.
Không bao lâu trôi qua, trong căn phòng yên tĩnh, khẽ áp môi tai cô, cất giọng khàn khàn hỏi: "Đây là cái gì? Sao khó tháo thế ?"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Cô thở dốc, nhẹ nhàng đáp: "Đó là đồ nhỏ cô Đàm tặng cho em, hình như là hàng Hồng Kông."
Phó Mặc Bạch cúi đầu , đồng tử co lung lay một chút, cuối cùng cũng mất chút kiên nhẫn cuối cùng.
Ngoài cửa sổ, đóa mai đỏ run rẩy, cơn gió lạnh thổi mạnh khiến cành cây khua lạo xạo, đêm khuya, càng như bẻ gãy cành.
Cho đến khi trời dần sáng, cơn gió đêm mới dịu đôi chút.
Trong nhà, Tô Diên mệt mỏi vô cùng, cũng buồn ngủ vô cùng, cả nhũn chỉ đó mà ngủ.
Người đàn ông ôm cô chặt trong lòng, ăn thịt mùi. cũng cô kiệt sức nên tiếp tục hành hạ cô nữa: "Em cứ ngủ , sẽ ở bên em."
Cuối cùng Tô Diên chống cơn buồn ngủ, chìm giấc ngủ say. Phó Mặc Bạch nhẹ nhàng hôn lên trán cô, chăm chú một lúc lâu, cũng dần chìm mộng ...
Một giấc , cả hai ngủ đến gần trưa mới tỉnh dậy, bên ngoài sáng rõ.
Tô Diên mở đôi mắt nhập nhèm, cảm thấy bủn rủn như nghiền nát , chỗ nào thoải mái.
"Em dậy ?"
Giọng trầm thấp của đàn ông vang lên đỉnh đầu, cô cựa trong vòng tay , tìm một tư thế thoải mái, ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt phượng chứa ý .
"Phó Mặc Bạch, em hận ." Giọng cô mềm như bông, chút uy h.i.ế.p nào.
Người đàn ông nao nao, khẽ: "Còn đau ?"
"Còn!" Tô Diên nhẹ nhàng níu lấy bờ n.g.ự.c cứng rắn của , nhưng chẳng sức chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-124.html.]
Phó Mặc Bạch nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, mười ngón tay đan , dịu dàng dỗ dành: "Anh sai , em ăn gì? Anh nấu cho em."
Tô Diên ngáp một cái, lơ mơ hỏi: "Bây giờ là mấy giờ ?"
"Một giờ."
"Á?" Cô dừng , phản ứng chậm: "Là một giờ chiều ?"
", một giờ chiều."
Nghe , Tô Diên trợn tròn mắt, kinh ngạc thôi, giọng cũng theo đó mà cao lên đôi chút: "Hôm nay em hẹn với mấy Thầm Tình mà, giờ đây? Sao gọi em dậy?"
Thật là quá hổ!
Phó Mặc Bạch nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, trấn an: "Anh với Khâu Dã , sẽ dẫn chơi, chi phí chúng sẽ trả. Đừng lo, ai sẽ nghĩ nhiều ."
Bọn họ nghĩ nhiều mới là lạ!
Tô Diên ảo não, chạm trán n.g.ự.c , nhẹ nhàng va vài cái, cuối cùng thuyết phục bản nhắm mắt , bỏ cuộc.
"Em ngủ thêm một lúc nữa, đừng quấy rầy em."
"..."
Phó Mặc Bạch mỉm bất đắc dĩ, ngay đó, đến cả thở cũng nhẹ nhàng hơn.
Khi cô tỉnh dậy nữa thì bên ngoài xám xịt. Mùi thịt thơm lan tỏa khắp nhà, Tô Diên hít một , cuối cùng cũng tỉnh táo.
"Anh đang gì đấy? Thơm quá ."
Thấy cô thức dậy, Phó Mặc Bạch ló đầu khỏi bếp, khóe miệng nở nụ : "Có món thịt ướp chiên xù và củ cải hầm em thích nhất đấy, rửa tay , chúng ăn bây giờ luôn."
Sau một đêm mệt mỏi và một ngày đói lả, cô cảm thấy thể ăn cả một con bò, vì dậy khỏi giường, lưng vẫn đau.
Phó Mặc Bạch múc cho cô một bát cơm trắng đầy ắp, bê ghế để cô .
Tô Diên lặng lẽ quan sát từng động tác của , hài lòng với biểu hiện của . Sau khi xuống, cô quanh, bàn sáu món ăn, cô nhịn mà thốt lên đầy ngạc nhiên: "Chỉ chúng ăn, nhiều món thế gì?"
Người đàn ông bên cạnh cô, gắp cho cô hai miếng thịt ướp chiên xù, đó múc cho cô một bát canh củ cải, giải thích: "Có hai món là mang từ nhà ăn về, còn bốn món là do nấu, hôm qua em vất vả , cần bồi bổ sức."