"Em , dù là chuyện gì, đảm bảo thật!"
Tô Diên nhắc câu hỏi của Thẩm Tình, cũng bảo Khâu Dã nghĩ kỹ trả lời.
Khâu Dã xong thở phào nhẹ nhõm, : "Anh còn tưởng là chuyện gì chứ, thật sợ quá! Em yên tâm, lấy vợ đương nhiên là để cô theo , thể để cô ở nhà chịu cảnh góa bụa chứ? Hơn nữa nhà còn một trai và một em trai chăm sóc, nào đến lượt vợ ."
Nghe , Tô Diên hài lòng, bèn đưa câu trả lời chắc chắn, "Ngày mai sẽ sắp xếp để hai gặp , xem như là buổi xem mắt, thành là do ."
Khâu Dã sáng mắt lên, vội vàng cảm ơn: "Em dâu, nếu hai bọn thành đôi, em sẽ là ân nhân lớn nhất của đời , Phó Mặc Bạch cũng xếp !"
Tô Diên : " sẽ ghi nhớ lời của , nếu ngày nào đó chọn phe, nhất định nuốt lời đấy."
"Khâu Dã đây đầu đội trời chân đạp đất, tuyệt đối nuốt lời!"
Tiễn xong, Văn Yến tiến gần, ngạc nhiên : "Cậu giỏi thật đấy, mới đến đây vài ngày mai mối , hơn hẳn hồi ở Bắc Kinh luôn, lúc đó kiệm lời lắm, giờ hoạt bát hơn nhiều."
Nhìn quá khứ, Tô Diên cũng cảm thấy đổi nhiều, "Có lẽ ở đây núi non hữu tình, thích hợp với hơn."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Buổi chiều.
Mọi quây quần bên bàn ăn, Phó Mặc Bạch rót rượu cho Tô Kiến Quốc, chỉ hai đĩa rau xào bàn, giới thiệu: "Đây là món con đặc biệt chuẩn cho cha, cha thử xem."
Tô Kiến Quốc ngẩng đầu , biểu lộ cảm xúc.
Tô Ái Dân thấy , gắp một miếng rau xào nếm thử, khen ngợi tài nấu ăn của ngớt.
Phó Mặc Bạch rót rượu xong, chỗ cũ, để ý đến việc đối phương ăn , chỉ : "Chỉ cần Diên Diên thích ăn, thể nấu hàng ngày."
Tô Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng, dùng đũa gắp một đĩa rau khác ở gần nhất, cho miệng nhả ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-128.html.]
"Món mặn quá, cho bao nhiêu muối ?"
Phó Mặc Bạch giả vờ vô tội : "Mặn ? Con nấu như khi mà. Hay cha uống chút rượu trắng, sẽ hết mặn ngay."
" uống, sợ hạ độc ." Tô Kiến Quốc vứt đũa, sắc mặt đen .
Thấy ông nổi giận, hai em nhà họ Tô mệt mỏi.
"Cha, Mặc Bạch cho nhầm gia vị, cũng , cha thử món khác xem, còn đĩa rau nữa mà?"
Tô Ái Dân đặt đĩa rau ăn mặt ông , sợ ông gây chuyện nữa.
Diệp Khiết đối diện ông , khẩy một tiếng : "Nhiều món mặn như ông ăn, nhất quyết ăn chay, còn lắm chuyện thế, đừng ngoài ăn nữa, khó chịu."
"......" Tô Kiến Quốc mím chặt môi, lên tiếng.
Trong lòng nghĩ: Đến một độ tuổi nhất định thì giữ gìn sức khỏe, một phụ nữ nông thôn như bà thì gì chứ?
May mà món rau xào mặt quá mặn, vẫn thể ăn . Chỉ điều, vị quá ngọt, hợp khẩu vị của ông .
Những khác thấy ông động đũa, cũng lượt nâng ly. Tô Ái Quân gắp một miếng thịt ba chỉ, kìm khen ngợi: "Món thịt ba chỉ ngon quá, béo mà ngấy, còn thơm, thật sự là món ăn kèm cơm tuyệt vời."
Những lời khen ngợi đó lọt tai Tô Kiến Quốc, trở nên vô cùng chói tai, ông đĩa rau xào mặt, bỗng nhiên cảm thấy thể nuốt nổi.
Mà những khác như cố ý chọc tức ông , ăn uống vô cùng thỏa mãn. Làm ông cũng thử những món mặn , nhưng cuối cùng vẫn thể hạ ...
Sau bữa tối, tiễn về.
Tô Diên chủ động khoác tay Phó Mặc Bạch, hỏi: "Hôm nay cố ý ? Xấu xa quá đó nha!"
Phó Mặc Bạch cô, tỏ vẻ vô tội : "Ý em là gì? Anh hiểu."