Khi đưa họ lên tàu, Tô Diên đến gần Phó Mặc Bạch hỏi: "Vừa hai gì ? Ông khó chứ?"
Người đàn ông nghiêng đầu mỉm với cô: "Không, ông điều về Bắc Kinh."
Tô Diên , trong lòng giật : "Anh đồng ý đó chứ?"
"Không, vẫn thích việc một cách chân chính hơn, ít nhất tối về mơ thấy ác mộng."
Tô Diên thì , cả hai đều hiểu ý .
Về đến nhà khách, cô tìm Dương Hiểu Hồng, lo lắng hết sức cho chuyện tình cảm của cô .
Ngày mai Dương Hiểu Hồng , cũng đang chờ tin tức của cô. Cô và Thẩm Tình trong phòng, chút lo lắng: "Liệu chuyện đó thành công ? Hôm nay Diên Diên vẫn đến."
Thẩm Tình hiểu ý cô , cũng đang hoài nghi, nhưng ngoài miệng vẫn an ủi: "Có lẽ cô bận chuyện gì đó, ắt hẳn sẽ đến ngay thôi."
lúc , Tô Diên vội vã chạy đến, gõ cửa phòng họ, hỏi: "Các cô chờ lâu ? Hôm nay việc xử lý nên đến muộn."
Sợ Dương Hiểu Hồng ngại dám hỏi, Thẩm Tình hỏi cô : "Sao ? Phó doanh trưởng Khâu nghĩ thế nào?"
Tô Diên đến nước cũng uống, vội vàng đáp: "Anh cảm tình với Hiểu Hồng, nhờ mai mối. với , tối nay cả ba chúng sẽ về nhà ăn cơm, coi như là xem mắt."
Đối với câu trả lời , Dương Hiểu Hồng e thẹn cúi đầu, Thẩm Tình cũng vui mừng bạn : "Nhanh lên, cô một bộ quần áo , xem mắt nhất định tươm tất, rạng rỡ mới ."
Tô Diên gật đầu phụ họa: " thế, cũng nên thêm chút son môi để thêm phần xinh ."
Ba xong liền hành động, Dương Hiểu Hồng lấy chiếc khăn lụa và giày vải mới mua, Thẩm Tình tìm bút kẻ mắt và son môi, giúp cô bộ quần áo màu sắc tươi sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-130.html.]
Sau khi trang điểm xong, cô như đổi thành một khác , xinh hơn bình thường nhiều.
Sau đó, Tô Diên dẫn hai về nhà, Khâu Dã sớm chờ sẵn ở đó, đang tán gẫu với Phó Mặc Bạch.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
"Khi nào em dâu mới về thế? Cậu thấy kiểu tóc của hôm nay thế nào?"
Phó Mặc Bạch lạnh lùng , ăn ngay thật: "Cậu đội mũ thế thì kiểu tóc gì chứ?"
Khâu Dã vội vàng tháo mũ, hỏi: "Bây giờ thì ?"
"Đen như cục than , cũng phân biệt là ."
"..." Khâu Dã nghẹn họng, vội vàng biện minh: " là do tập luyện mà cháy nắng! Trước khi nhập ngũ thì cũng trắng như mà!"
Phó Mặc Bạch tỏ vẻ tin: " cũng thường xuyên tập luyện, đen như ?"
Khâu Dã ngơ ngác, lúng túng một lúc lâu mới : "Thì bẩm sinh trắng , chỉ em dâu mới thích kiểu như thôi, chút nam tính gì cả."
"Cậu thì nam tính, vớ của cứ vứt lung tung, cần nhắc nhở nên sửa cái tật , thì cô gái nào thể chịu chứ?"
Nghe , Khâu Dã gãi gãi mái đầu đinh, chút ngượng ngùng: "Cậu chỉ thấy giặt vớ một thôi mà, chứ bình thường cẩn thận với chăm chỉ lắm, tuyệt đối để vợ giặt vớ cho ."
Nghe lời đảm bảo của , Phó Mặc Bạch tương đối hài lòng, nhưng vẫn nhắc nhở: "Đây là đối tượng mà Diên Diên giới thiệu cho , nếu mà thành đôi thật thì nhất định đối xử với con gái nhà , nếu thì vợ nhà sẽ khó xử, chẳng gì cả."
Nghe xong, Khâu Dã thu vẻ nghịch ngợm của , nghiêm túc cam đoan: "Cậu yên tâm , mặc dù là một tên quê mùa, nhưng cũng rằng vợ là để yêu thương, tuyệt đối sẽ cô khổ."
"Hy vọng thể ."
" dùng chính bộ quân phục để đảm bảo, chắc chắn sẽ !"