Nghe  nhắc, Tô Diên nâng tay, cắn hai miếng bánh bao, ngay lập tức hương thơm ngào ngạt lan tỏa, cô cũng tỉnh táo hơn nhiều.
"Bánh bao   ngon thật,  thể mở tiệm  đấy."
Nghe cô khen ngợi, Phó Mặc Bạch cong môi, : "Nếu mở thật,  thể gọi là Tiệm Bánh Bao Tô Diên, chỉ chuyên  bánh cho một  em."
Lời khen ngọt ngào gián tiếp  khiến mặt cô đỏ bừng, cô nhanh chóng ăn hết hai cái bánh bao  vội vàng nhắm mắt  ngủ tiếp.
Sau hơn một tiếng đồng hồ lái xe, khi đến cổng trường, bầu trời bên ngoài  sáng rõ.
Phó Mặc Bạch đưa cho cô hộp cơm và bình nước, dặn dò: "Trong đó còn vài cái bánh bao để dành cho bữa trưa, lát nữa  sẽ qua phòng trọ xem thử, tối đến   đón em."
Tô Diên nhận đồ, ngạc nhiên kêu lên: "Chẳng  chúng   bàn  ? Ngày mai  mưa, tối nay em ở  thị trấn."
"Ừ,  . Tối nay  cũng ở thị trấn."
"..."
Tô Diên chớp mắt, ngừng  vài giây  hỏi: "Nếu trời mưa to, ngày mai  về đơn vị thế nào? Lái xe trong mưa em  yên tâm."
Thấy cô lo lắng cho , Phó Mặc Bạch  rạng rỡ: "Đừng lo,  sẽ đợi mưa tạnh  mới về. Hơn nữa dự báo thời tiết thường  chính xác,   ngày mai sẽ là một ngày nắng   chừng."
Nhìn đồng hồ gần đến giờ  việc, Tô Diên đành tạm kết thúc chủ đề , dự định tối sẽ bàn .
Tạm biệt Phó Mặc Bạch, cô đeo túi xách, tay cầm túi vải và bình nước, bước nhanh về phía văn phòng của .
Sau một kỳ nghỉ đông, văn phòng trở nên sôi nổi hẳn lên,   thấy Tô Diên đều chào hỏi rôm rả.
Tô Diên móc một đống kẹo mừng  chia cho  , cũng tuyên bố   là   gia đình.
Mọi  nhận kẹo đều  ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-132.html.]
"Chồng cô là ai ? Có  là sĩ quan quân đội thỉnh thoảng đến tìm cô ?"
Tô Diên gật đầu thừa nhận.
Mọi  đều ấn tượng sâu sắc về Phó Mặc Bạch, tất cả đều   chúc mừng cô.
Tiết học đầu tiên hôm nay là môn Ngữ văn.
Sau khi  chuyện đôi chút, cô cầm sách giáo khoa rời văn phòng,  về phía lớp học.
Sau kỳ nghỉ đông, mỗi học sinh đều  những  đổi nhất định. Khi cô bước ,   đồng loạt chào hỏi.
Tô Diên mỉm   họ  bắt đầu điểm danh. Khi gọi đến tên Lý Thụ, thấy  nhóc  dậy hô to "Có mặt!", cuối cùng trái tim cô cũng nhẹ nhõm hơn.
Tiết học   giảng bài theo sách giáo khoa mà   đó là một buổi  đàm.
Cô lấy   ít đồ ăn vặt chia cho  ,   lượt hỏi thăm từng  về kỳ nghỉ đông  qua.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Chẳng mấy chốc, lớp học trở nên sôi nổi, tiếng   râm ran khắp nơi. Khương Nguyên giơ tay lên, chia sẻ một câu chuyện thú vị: "Trước đó  lâu,  trai em câu  một con cá lớn từ lỗ băng, cha  em  nỡ ăn, kết quả   mèo hoang ăn vụng mất."
Mọi   xong chỉ  tiếc nuối. Lúc ,   giơ tay hỏi: "Cô Tô ơi, giờ   xuân , chúng em  thể  bánh trôi hấp nhân đậu và câu đối xuân nữa. Chúng   tiếp tục hoạt động  học    ạ?"
Câu hỏi    thốt , cả lớp lập tức im bặt, các học sinh đều  quan tâm đến chuyện , ai nấy đều dỏng tai lên chờ  cô giáo trả lời thế nào.
Thực , Tô Diên   ý định bàn về chuyện  trong hôm nay, nhưng  nhắc tới thì cô cũng thấy   gì  giấu giếm cả.
"Cô  cân nhắc , hiện tại chúng  vẫn nên tập trung  việc học là chính. Vừa học   là một việc , nhưng bước tiếp theo   gì, cô cần  suy nghĩ thêm. Khi nào  kế hoạch  chỉnh thì chúng  sẽ tiếp tục hoạt động ."
Mọi   xong đều vui vẻ tiếp nhận, chỉ  Lý Thụ là vẫn giữ khuôn mặt ủ rũ, ánh mắt tràn ngập sự mê mang.
Khi tiếng chuông hết giờ vang lên, Tô Diên chủ động tìm  nhóc, dẫn  đến  tán cây ở sân trường  lấy từ trong túi  một hộp bút sáp màu đưa cho  nhóc.