Tô Diên  đó tận hưởng, đến khi eo  còn mỏi mới lên tiếng: "Sau  mỗi đêm chỉ  nhiều nhất hai , dù    nhiệm vụ về cũng   nhiều hơn,  đồng ý ?"
Anh ngừng  một chút, nhanh chóng trở  bình thường: "Đồng ý,   em."
Thấy  đồng ý  nhanh, cô  hài lòng.
"Còn nữa, nếu em phát hiện  còn giấu quỹ đen, một tuần… ! Phải là một tháng   ngủ cùng em."
Nghe , Phó Mặc Bạch dừng tay,  thương lượng chút quyền lợi: "Tiền lương  thể nộp hết, nhưng tiền thưởng,   thể giữ   ?"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Nếu ,  sẽ   tiền mua quà cho cô.
Tô Diên suy nghĩ một lát, hỏi: "Tiền thưởng  thể  bao nhiêu?"
Anh trả lời đúng sự thật: "Không nhất định, lúc nhiều lúc ít."
Cô    thích ép buộc quá, nên  đòi hỏi thêm nữa.
"Được , tiền thưởng để  tự quản lý. Nếu mỗi  vượt quá một trăm tệ, vẫn  nộp lên."
"Được,  sẽ."
Phó Mặc Bạch trầm giọng hứa hẹn, tiếp tục phục vụ cô.
*
Vì  trở về, Tô Diên  chuyển về đại viện quân khu ở thành phố Thanh Sơn, còn mang theo chú chó đen nhỏ.
Nhà ở thành phố Thanh Sơn rộng rãi hơn nhiều so với thị trấn, chú chó đen nhỏ chỉ mất hai ngày để  quen với môi trường xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-143.html.]
Bình thường, nếu  ai dẫn  dạo, nó sẽ  chạy lung tung, chỉ chơi trong sân.
Lúc nào cũng  lũ trẻ hàng xóm,  ngoài tường sân trêu chọc nó, nhưng nó  để ý, thường  phơi nắng ở chỗ  ánh sáng. Chỉ khi thấy chủ nhân, nó mới vui vẻ vẫy đuôi.
Hôm đó, Tô Diên như thường lệ tan  về nhà.
Xe jeep  đến cửa nhà,   tiếng ồn ào gần đó, dường như còn nhắc đến chú chó đen nhỏ?
Phó Mặc Bạch cau mày, bước xuống xe, chỉ thấy một bà cụ đang tiến về phía họ, mặt lộ vẻ hung ác: "Phó doanh trưởng,  về đúng lúc lắm! Cháu  vì con ch.ó nhà  mà gãy chân ,      đây?"
Tô Diên cũng bước xuống xe lúc ,  lời bà cụ , mặt đầy nghi hoặc: "Bình thường chú chó nhỏ nhà  chỉ ở trong sân, cháu bà   mà gãy chân ?"
Bà cụ thấy cô trông hiền lành,  yếu đuối, lập tức chuyển mục tiêu, trách móc cô: "Chẳng  vì con ch.ó nhà cô cứ sủa mãi , cháu  sợ nó  chuyện nên mới leo lên tường , kết quả là con ch.ó đó nhảy lên  nó,  thằng bé giật  mà té gãy chân."
Nói xong, bà cụ  bắt đầu  lóc, giọng điệu như đang hát tuồng.
Phó Mặc Bạch nhíu mày định , nhưng  Tô Diên kéo áo ngăn .
Chuyện gia đình hàng xóm như thế , để cô giải quyết thì  hơn.
"Bác gái, chó nhà  bình thường  ngoan,   ai phàn nàn về việc nó  sủa cả. Hơn nữa nó nhát gan, cao  đến ba mươi centimet, mỗi khi thấy  lạ chỉ  dẩu m.ô.n.g giả vờ mạnh mẽ,   mà nhảy lên  ai . Chưa kể, chó ở trong sân   ngoài, cháu bà leo tường mà  ngã,    là  của nó? Thế thì    khó  khác quá ?"
Mọi  xung quanh  cô , đều gật đầu phụ họa: " đấy, con ch.ó đó   thấy , nó nhỏ xíu, dù cửa nhà  họ Phó đây  mở thì nó cũng  chạy  ngoài,    thể  cháu bà sợ đến thế ?"
"Thằng bé cũng nghịch quá, khi  leo tường nhà    gì? Lỡ nhà  mất đồ thì  trách ai?"
Thấy     về phía , bà cụ tức giận, chống nạnh : "Các    lương tâm ? Dù cô  là con gái nhà thủ trưởng cũng  thể ức h.i.ế.p  khác như  chứ?"
Nghe bà cụ nhắc đến xuất  của ,   càng lúc càng xa, Tô Diên đanh mặt,  chịu nhượng bộ: "Nếu bà thấy   lý thì  thể tìm cấp , chúng    đàng hoàng,  sợ bà kiện cáo."
Bà cụ  cô  nghẹn lời, lập tức  xuống đất gào   nữa: "Người  mà ác ôn thế ! Còn  thiên lý nữa ? Phó doanh trưởng,  quản  quản vợ  ?"