Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:33:34
Lượt xem: 108

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy bà cụ lôi Phó Mặc Bạch , Tô Diên kéo tay nhà. Bà cụ thấy , cuống lên, buột miệng mắng: "Thảo nào ăn bám vợ, vì tiền đồ mà dám lời công bằng, thật đáng hổ!"

Trước đây, trong đại viện tin đồn Phó Mặc Bạch nhờ cưới Tô Diên mà trẻ thế mới doanh trưởng.

Giờ đây, nhắc ngay mặt, Tô Diên dừng bước, , nhân dịp mặt .

"Mặc Bạch cốt khí, dù con trai bà ăn bám thì cũng bao giờ ăn bám. Còn nữa, thăng chức nhờ năng lực của , nếu phục bà thể tố cáo, đừng ở đây bóng gió, chúng nợ gì bà cả!"

Đây là đầu tiên thấy cô nổi giận, khí bỗng trở nên căng thẳng, ai nấy sợ đến mức dám lên tiếng.

Phó Mặc Bạch nghiêng đầu cô, trong mắt đầy ý .

Những lời cần hết, Tô Diên dây dưa thêm, kéo nhà, "Rầm" một tiếng đóng cửa, nể mặt ai.

Ngay lập tức, cả thế giới đều yên tĩnh .

Ngoài cổng, đến hóng chuyện , bà cụ hổ đất, ai đỡ bà dậy.

Có một chị bụng khuyên nhủ: "Bà gì thế? Ngay cả con gái của thủ trưởng cũng dám đắc tội, con trai bà ?"

Bà cụ bĩu môi, thèm để ý: "Con trai cùng cấp, ở cùng một đơn vị, sợ? chỉ mắt họ thôi! Cháu ngã ở nhà họ, dựa họ chịu trách nhiệm? sẽ tìm lãnh đạo phân xử!"

Thấy bà cụ vẫn chấp mê bất ngộ, khuyên nữa. Lúc , một trai trẻ bước đến, cúi đỡ bà dậy: "Bác gái, bà chứ? Có thương chỗ nào ?"

Nhìn bụng mặt, bà cụ thuận thế lên, mặt lộ vẻ tươi : "Vẫn như cháu, bà , cần lo."

Mọi xung quanh ai nhận , ngược tự giới thiệu: "Cháu từ quân khu khác chuyển đến, xin hỏi nhà Phó Mặc Bạch ở ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-144.html.]

"…"

Lời dứt, đều kinh ngạc. Đặc biệt là bà cụ, lập tức gạt tay , mắt đầy vẻ phản cảm và cảnh giác: "Thì mấy là một bọn! Tránh xa ! Nhìn bực !"

Chàng trai gãi đầu đinh, mắng đến ngẩn . Một bụng chỉ cửa nhà họ Phó, nhỏ: "Cậu thôi, đó là nhà đấy."

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Anh liên tục cảm ơn, ánh mắt tò mò của , gõ cửa.

Một phút , Phó Mặc Bạch tiếng bước , tưởng là bà cụ đến quấy rầy, nhưng khi mở cửa, đến, mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

"Anh họ, ngờ sẽ là em ?"

Chàng trai tên là Hứa Khánh Dương, là em họ bên nhà dì ruột của Phó Mặc Bạch. Từ khi ông nội Phó qua đời, hai nhà qua nữa.

Bây giờ gặp ở đây, trong lòng Phó Mặc Bạch đầy nghi hoặc. Anh nghiêng cho nhà, lạnh nhạt hỏi: "Sao đến đây?"

Như quen với sự lạnh lùng của , Hứa Khánh Dương vẫn tươi: "Cấp điều em đến đây, tình cờ cũng ở đây, nên đến thăm."

Lời dứt, Tô Diên bước khỏi phòng ngủ, thấy gương mặt quen thuộc, do dự một lúc dám nhận.

Hứa Khánh Dương tự nhiên, thẳng chào hỏi: "Chị dâu, em là Khánh Dương, chị còn nhớ em ?"

Tô Diên ngẩn , trong đầu chợt lóe lên ký ức hồi nhỏ.

"Em là cái đứa mũi thò lò đó hả?"

Đột nhiên lộ chuyện , Hứa Khánh Dương ngượng ngùng : "Chuyện đó qua , chị mau quên nó thôi."

Thấy họ , Phó Mặc Bạch lạnh lùng chen : "Xem quan tâm , ngay cả việc kết hôn cũng ."

Loading...