Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 152

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:34:24
Lượt xem: 115

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, Phó Mặc Bạch kiềm khẽ chạm mũi cô, cúi đầu nhỏ tai cô: "Muốn lấy tiền thưởng ? Chỉ cần đồng ý với một điều kiện thôi."

Mắt cô sáng lên, vội hỏi: "Điều kiện gì? Anh thử xem?"

Trong đại sảnh ồn ào, với giọng chỉ hai thấy: "Chỉ cần thành ba, tiền thưởng đều cho em."

gì, cần cũng hiểu. Cô lập tức đỏ mặt, kiên quyết nhượng bộ: "Anh mơ , em đồng ý!"

Phó Mặc Bạch chọc , nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối: "Đó của , là do em đấy chứ."

Trong lúc chuyện, họ đến cửa phòng bao, vì cửa mở nên Tôn Tiểu Hổ thấy liền , vặn thấy Tô Diên.

Cậu lập tức dậy, vui vẻ gọi: "Chị, em nhớ chị c.h.ế.t ! Cuối cùng chị cũng trở về !"

Lý Triều Dương cũng dậy, nhưng nhạy bén, thấy sắc mặt Phó Mặc Bạch lắm nên dám quá nhiệt tình.

Tô Diên tươi bước gần họ, chân thành : "Chị cũng nhớ các em, mỗi thư cho Văn Yến, chị đều hỏi thăm tình hình của các em."

Nhắc đến Văn Yến, thể nhắc đến những chuyện của nhà họ Tô. Tôn Tiểu Hổ là thẳng thắn, nghĩ nhiều liền to: "Chị, chị ? Mấy ngày cả chị dẫn vợ con dọn ngoài , hình như là do chị và Tô Tiểu Tuyết, cụ thể em cũng rõ lắm."

Bây giờ Triệu Tiểu Tuyết đổi họ thành Tô, cũng đổi cách gọi theo.

Lý Triều Dương vốn ưa cô , thấy từng bạn nối khố đều mê mẩn cô thì càng thêm chán ghét.

"Hiện giờ Nhị Lôi và Quách Tử đều thích cô , nhất là khi Tiêu Kỳ chia tay cô , hai đó giống như chó mặt xệ, ngày nào cũng chạy đến chỗ cô , như kẻ điên ."

Tô Diên luôn mỉm lắng , chen lời. Phó Mặc Bạch giúp cô kéo ghế, đợi xuống mới bắt đầu gọi món.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-152.html.]

Chủ đề cũng theo đó mà dừng .

Lần đầu tiên Khương Nguyên và Lý Thụ đến quán ăn lớn như , đối diện lạ, họ ngượng ngùng.

Tôn Tiểu Hổ là dễ gần, hỏi thăm phận của hai .

"Đều là học trò của chị, về Bắc Kinh là đưa chúng thi đấu."

Nhắc đến chuyện , Tô Diên vô cùng tự hào. Tôn Tiểu Hổ ngạc nhiên : "Thật ngờ chị giáo viên trung học. Người xinh như chị thế , học sinh sẽ sợ chị ?"

lúc đó, Phó Mặc Bạch ho khan một tiếng, cắt ngang họ: "Các còn ăn gì nữa ? Nếu thì trả tiền."

Thời đều trả tiền và phiếu lương thực mới ăn, Tôn Tiểu Hổ vội hỏi: "Có món canh xương vịt mà em thích nhất ?"

Phó Mặc Bạch một cái, gì.

Lý Triều Dương nhận đang ghen, khiếp sợ hoà giải: "Cái còn hỏi ? Chỉ cần gọi món vịt , chắc chắn sẽ canh xương vịt."

Tôn Tiểu Hổ nghi ngờ gì, đầu tiếp tục trò chuyện với Tô Diên nhưng Phó Mặc Bạch cắt ngang nữa: "Không thích một cô gái ? Hình như là nhân viên bán hàng, tiến triển thế nào ?"

Chuyện nửa năm nhắc đến, Tôn Tiểu Hổ ngẩn một lúc: "Chẳng em với ? Cô gái đó đối tượng , em với cô duyên."

"Ồ, quên ."

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Thấy Phó Mặc Bạch nghiêm túc, Lý Triều Dương đổ mồ hôi hột cho Tôn Tiểu Hổ, thầm trách sắc mặt, đến giờ vẫn hiểu , là một hũ dấm lớn.

Tô Diên đang chăm sóc hai đứa trẻ, nên để ý đến sự ghen tuông của .

Loading...