Có sức lao động miễn phí để dùng, Tô Diên tất nhiên vui mừng. Nghĩ đến còn món quà tặng cho , cô vội chạy nhà lấy, bí ẩn.
Phó Mặc Bạch thấy cô rời , hỏi Khương Nguyên: "Cô , em ?"
Đương nhiên Khương Nguyên , nhưng giữ bí mật: "Chắc là đồ ạ, lát nữa sẽ ."
Phó Mặc Bạch tin thật, ngoan ngoãn chờ đợi, nghĩ xem cô còn thiếu thứ gì.
Vài phút , Tô Diên từ trong nhà bước , tươi tiến gần : "Anh nhắm mắt , em món quà tặng ."
Phó Mặc Bạch ngạc nhiên nhướng mày, đó ngoan ngoãn nhắm mắt, trong lòng tràn đầy mong đợi.
Giây tiếp theo, cảm thấy cổ tay mát lạnh, ngón tay mảnh mai của cô nhẹ nhàng lướt qua da , mang theo chút ngứa ngáy, như lông vũ quét qua tim.
Anh khẽ nuốt nước bọt, nắm lấy tay cô.
"Xong , thể mở mắt."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Theo giọng dịu dàng của cô, Phó Mặc Bạch chậm rãi mở mắt, mắt là một chiếc đồng hồ mới toanh. Mặt đồng hồ lớn, dây đeo kim loại, trông vẻ đắt tiền.
Anh nhếch môi hỏi: "Sao em đồng hồ của hỏng?"
Tô Diên mắt , đáp: "Từ khi về nhiệm vụ, đeo đồng hồ nữa. Nên em đoán . Thế nào, thích ? Em ở tòa nhà bách hóa chọn mãi mới chiếc đấy."
"Ừ, thích lắm." Anh rạng rỡ, mân mê mặt đồng hồ, lòng ngọt ngào.
Sáng sớm hôm .
Tô Diên dẫn Lý Thụ đến địa điểm thi, là cung thiếu nhi của Bắc Kinh.
Khi họ đến hội trường nhỏ, bên trong chật kín , thầy cô giáo và học sinh từ khắp nơi cả nước. Giáo viên tiếp đón thấy họ, tiến hành đăng ký.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-157.html.]
Lần đầu tiên đối mặt với nhiều như , Lý Thụ chút sợ hãi. Tô Diên vỗ vai nhóc, nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ, cứ coi họ là bắp cải lớn hết , chúng cứ phát huy bình thường là ."
Lý Thụ cách của cô chọc , căng thẳng cũng giảm nhiều. Dưới sự săn sóc của Tô Diên, hôm nay nhóc ăn bận sạch sẽ gọn gàng, trông tinh thần, nụ , đúng chuẩn thiếu niên rạng ngời.
Người khác thấy họ, đều lắm miệng hỏi một câu: "Mọi đến từ thành phố nào thế?"
Mỗi như thế, Lý Thụ sẽ ưỡn n.g.ự.c đến từ nông thôn Đông Bắc.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của họ, nhóc cảm thấy vui.
Khi cuộc thi chính thức bắt đầu, cả hội trường trở nên yên lặng. Đề thi là "Thu hoạch vụ thu", đối với một lớn lên ở nông thôn như Lý Thụ, đề đơn giản.
Tô Diên tin tưởng nhóc.
Thời gian trôi qua từng phút, các học sinh lượt thành tác phẩm của . Thấy Lý Thụ vẫn đang vẽ, Tô Diên lặng lẽ chờ đợi, mặt tỏ chút lo lắng nào.
Giáo viên cạnh cô thấy lấy khó hiểu: "Cô lo cho học sinh của ? thấy vẽ lâu lắm , vẽ ?"
Tô Diên đầu, chỉ mỉm , giải thích.
Khi cuộc thi đếm ngược đến những giây cuối cùng, thêm vài học sinh nộp bài. Lý Thụ là nộp bài giây thứ năm cuối cùng. Rời khỏi phòng thi, nhóc bình thản bước đến mặt Tô Diên, giọng nhẹ nhàng : "Cô giáo, em nghĩ em vẽ cũng tạm ."
Tô Diên xong mỉm hài lòng: "Em ký tên tác phẩm ? Điều quan trọng, quên đấy."
"Vâng, cô yên tâm! Em đầy đủ những gì cần ."
Còn về kết quả cuộc thi, một tháng mới công bố.
Để ăn mừng cuộc thi kết thúc , Tô Diên và Phó Mặc Bạch đưa hai đứa trẻ đến ăn ở tiệm cơm quốc doanh nổi tiếng nhất Bắc Kinh.
Họ gọi bốn món một canh, trong đó món nổi tiếng nhất là cá chép giòn xào, trông hấp dẫn.
Khương Nguyên hít sâu một cái, kìm nước dãi chảy , nhưng cô nhóc vội ăn mà tiên gắp một miếng cá đặt bát của Tô Diên.