Cô đơn giản, để nhà họ Giang tốn kém quá nhiều.
Giang Phong Viễn mấy cây nấm , mỉm : "Ta từng ở tỉnh lâu, món thích nhất là những món ăn , cảm ơn con nhé."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Thấy ông thực sự thích, Tô Diên cảm thấy những cây nấm mua thật đáng giá.
Giang Đông nhận lấy túi từ tay Phó Mặc Bạch, tò mò hỏi: "Vừa học là gì?"
Về lĩnh vực của , Tô Diên vui lòng trả lời, cô thao thao bất tuyệt, cả Giang và hai Giang một cái, cuối cùng cũng thấy bóng dáng em gái qua nụ của cô, điều khiến họ cảm thấy thiết hơn nhiều.
Trước khi chia tay, Giang Đông gọi Phó Mặc Bạch đến một nơi , hỏi: "Ngày mai rảnh ? chuyện riêng với ."
Sớm đoán sẽ ngày , Phó Mặc Bạch gật đầu đồng ý. Còn về việc gì, Tô Diên hề .
Một tuần đó, nhà họ Giang phiên đến thăm cô, còn mang theo nhiều đồ ăn ngon.
Dần dần, Tô Diên cũng quen với họ, thể chuyện nhiều hơn.
Mà động tĩnh bên họ chẳng mấy chốc đến tai Tô Kiến Quốc. Ông gọi ba Tô đến, hỏi rõ sự tình.
Trong văn phòng, hai đối diện . Anh ba Tô chút bối rối, thành thật trả lời các câu hỏi của ông .
Tô Kiến Quốc xong, trong mắt hiện lên sự bực bội bất an.
"Cha bảo con đến Đông Bắc là để cùng Giang Tây. Sao con lời cảnh cáo của cha, nhất định gặp Tô Diên?"
Anh ba Tô cảm thấy thật oan ức: "Chúng con chỉ tình cờ gặp thôi, con cố ý tìm cô . Hơn nữa, cô là em gái con, chẳng lẽ cha cũng học theo cách đối xử với cô ?"
Sinh đứa con ngu ngốc thế , Tô Kiến Quốc cầm nghiên mực bàn việc ném về phía .
"Cậu cút cho ! Sinh còn bằng sinh con heo! Heo còn thông minh hơn !"
Anh ba Tô né nghiên mực, thắc mắc vì ông tức giận, đầu tiên cảm thấy cha mặt chút xa lạ.
"Cha, cha thể rõ rốt cuộc xảy chuyện gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-192.html.]
Tô Kiến Quốc đứa con trai mà tự hào nhất, im lặng lâu, cuối cùng : "Hôn sự của con và Giang Tây thể sẽ hủy. Sau trong sự nghiệp cũng sẽ gặp khó khăn, con cần chuẩn tinh thần sớm."
Anh ba Tô càng thêm hồ đồ, vô cùng khó hiểu: "Cha, rốt cuộc xảy chuyện gì?"
Tô Kiến Quốc xua tay, đuổi khỏi văn phòng, chung quy gì...
*
Thời gian dần trôi qua, bụng Tô Diên như quả bóng bay, mỗi ngày càng lớn rõ rệt.
Gần đến cuối thai kỳ cũng là lúc trường học nghỉ đông.
Ngày nọ, Phó Mặc Bạch đóng gói bộ hành lý trong nhà, chuẩn đưa Tô Diên chuyển đến đại viện quân khu ở.
Dù thì thiết y tế trong thành phố cũng hơn ở thị trấn nhiều, hơn nữa trong quân khu phòng y tế, nếu gặp tình huống bất ngờ, phòng y tế thể phát huy tác dụng lớn.
Thân thể Tô Diên cồng kềnh, chỉ cần xe là .
Hơn một giờ , họ đến nơi, Khâu Dã và Dương Hiểu Hồng đợi sẵn ở đó, giúp họ chuyển hành lý.
Họ mang theo nhiều đồ, chẳng mấy chốc chuyển xong.
Tô Diên pha cho , than thở: "May hai ở đây, những ngày sẽ đến mức buồn chán, mấy ngày nay ở thị trấn sắp phát chán ."
Dương Hiểu Hồng chằm chằm bụng cô, dám để cô tiếp tục việc.
"Cô đó nghỉ ngơi , đừng để động thai khí."
Tô Diên cảm thấy yếu đuối đến , còn nhân kỳ nghỉ đông tìm việc , chẳng hạn như đan khăn quàng cổ, đan tất, may quần áo trẻ em gì đó.
Dương Hiểu Hồng thấy , lập tức phá tan ảo tưởng của cô.
"Tuyệt đối ! Cô cứ ngoan ngoãn ở yên đó, đợi sinh xong gì thì ."
Tô Diên ngoài mặt đồng ý, nhưng bướng bỉnh, ngày hôm lén lút mua nhiều len, định đan một chiếc khăn quàng cổ quà tết cho Phó Mặc Bạch.