"Sao hai ly hôn?"
Trong ấn tượng của Tô Diên, tình cảm của hai , từ nhỏ là thanh mai trúc mã, dù khi đó Trương Lan Quyên gây rắc rối, Văn Yến cũng nghĩ đến chuyện ly hôn.
bây giờ...
Cô thể nghĩ nhiều: "Là vì ?"
Thấy cô tự nhận trách nhiệm lên , Văn Yến vội ngắt lời: "Không liên quan đến , đừng đoán mò, bọn là vì quan điểm sống khác biệt, dù ở chung thế nào cũng thể giải quyết, nên mới quyết định ly hôn."
Ví dụ như chuyện nhà họ Tô , Văn Yến cho rằng Tô Kiến Quốc chèn ép đủ điều là đáng tội, nhưng Tô Ái Quân nghĩ rằng, tình cảm của dành cho Tô Diên là thật, thể vì sai lầm của Tô Diễm Ninh mà liên lụy đến họ, như thế quá vô tình.
Những khác thể sống cùng , ly hôn là điều tất yếu.
Tô Diên rõ nội tình, chỉ thể nhẹ nhàng an ủi cô : "Nếu ngoài thư giãn, lúc nào cũng thể cùng. Hoặc, chúng ăn một bữa ngon, tâm trạng cũng sẽ hơn."
Văn Yến chọc , ôm lấy cánh tay cô nũng: "Đây là đấy nhé! Mình đến Tân Thị ngắm biển, chỉ hai chúng thôi ?"
Tân Thị xa đây lắm, Tô Diên gật đầu đồng ý: "Tất nhiên là , chúng sẽ dẫn ai cùng."
Nói xong, hai còn móc ngoéo đóng dấu, đặt kế hoạch cuối tuần .
Sau khi rời khỏi nhà họ Văn, Tô Diên giấu nụ , vẫn cảm thấy chút tự trách. Phó Mặc Bạch thấy tâm trạng cô , trầm giọng hỏi: "Sao ?"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Cô ngẩng đầu , nỗi lòng.
"Em cứ cảm thấy Văn Yến ly hôn là do em. Nếu chuyện , lẽ họ sẽ ly hôn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-217.html.]
Phó Mặc Bạch thể hiểu suy nghĩ của Tô Diên nhưng đồng ý: "Chuyện của họ liên quan gì đến em. Cốt lõi vấn đề là hai họ quan điểm khác . Dù bây giờ họ ly hôn, sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn thôi. Có lẽ ly hôn sớm sẽ cho cả hai."
Tô Diên xong im lặng, Phó Mặc Bạch rằng cô nhất thời thể chấp nhận điều , vì thế nắm lấy tay cô, chuyển chủ đề: "Đi thôi, dẫn em đến một nơi thú vị, chắc chắn em sẽ thích."
"Chúng đấy?"
Cô bước theo , lòng đầy tò mò, nhưng trả lời, trông bí ẩn.
Nửa giờ , hai cửa nhà , Tô Diên bất đắc dĩ khẽ: "Đây là nơi sẽ dẫn em đến ?"
Phó Mặc Bạch dùng chìa khóa mở cửa tứ hợp viện, đẩy cửa cho cô .
Ngay đó, Tô Diên bước sân, ngắm những cảnh vật quen thuộc, tâm hồn cảm thấy vô cùng thư thái: "Rốt cuộc cho em xem điều gì? Bọn trẻ vẫn đang chờ em về đấy."
Phó Mặc Bạch mỉm , kéo cô một căn buồng, mà cảnh tượng mắt khiến cô ngạc nhiên thốt lên: "Đây chẳng là chiếc đàn dương cầm nhà ? Sao nó ở đây?"
Khi ông cụ Phó còn sống, Phó Mặc Bạch một chiếc đàn dương cầm, đó là món đồ chơi lớn của và Tô Diên. Sau khi ông nội qua đời, chuyển khỏi quân khu, mà chiếc đàn dương cầm cũng biến mất theo.
Tô Diên ngờ cơ hội thấy nó thêm nữa. Cô xuống đàn dương cầm, gương mặt rạng rỡ, cẩn thận mở nắp đàn, nhẹ nhàng vuốt ve những phím trắng đen.
Phó Mặc Bạch xuống bên cạnh cô, nhướng mày hỏi: "Em chơi một bản nhạc cùng ? Đã lâu chúng hợp tác."
Mắt Tô Diên sáng lên, lập tức hào hứng: "Được! , còn nhớ những nhạc phổ đó ? Nhỡ mặt thì toi đấy."
Anh khẽ , đặt tay lên các phím đàn, ngay giây , giai điệu du dương vang lên, lan tỏa khắp căn phòng.
Tô Diên bắt nhịp theo tiết tấu của , nụ tươi nở môi. Một bản nhạc như dòng suối nhỏ chảy trong lòng núi, đọng trong tim họ, để dư âm sâu sắc.