Khi bản nhạc kết thúc, hai , Tô Diên giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Chơi lắm, xem vẫn quên."
Phó Mặc Bạch nhẹ nhàng đóng nắp đàn, nhớ quá khứ: "Hồi đó ngày nào em cũng đến nhà chơi, ban đầu nghĩ em thích chơi với , đó mới phát hiện em chỉ để ý đến cây đàn dương cầm . Anh học chơi đàn thật cũng phần công lao của em đấy."
"Em công lao gì chứ?" Tô Diên chống tay lên ghế, ngước .
Anh đưa ngón tay, khẽ vuốt nhẹ mũi cô, trêu đùa: "Vì em quá ngốc, lúc đó nghĩ, nếu còn chơi giỏi bằng một cô bé ngốc như em thì vẻ mất mặt."
"..."
Tô Diên xong, tức giận véo eo một cái, phản bác: "Anh dám chê em ngốc! Thế cưới em?"
Sợ cô giận thật, Phó Mặc Bạch nắm lấy bàn tay đang quấy rối eo của cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Vì em là bảo vật vô giá của , cả đời chỉ nhận định mỗi em, khác thể so sánh ."
Trong căn phòng sáng sủa, hai sát , Tô Diên như chìm đắm trong đôi mắt dịu dàng của , khẽ ho một tiếng, mặt đỏ lên: "Anh gì ? Sao hôm nay sến sẩm thế?"
"Em thích ?"
Cô mặt , tránh ánh mắt của , trở nên mất tự nhiên: "Thật em thích, ai mà thích những lời ngọt ngào chứ? Điều còn ngọt hơn cả kẹo nữa."
"Vậy , sẽ nhiều hơn."
"Ừm, nhưng lặp ."
"Được, tuyệt đối lặp ."
*
Khi hai trở về nhà họ Giang, gần chạng vạng tối.
Thẩm Như thấy Tô Diên, lập tức kéo tay cô lên lầu, : "Con gái, mua cho con nhiều hoa! Đi nào, sẽ dẫn con xem!"
Tô Diên vui vẻ theo lên lầu, nghĩ rằng đó là những chậu hoa cảnh. khi cửa phòng ngủ mở , cô mới nhận sai lầm lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-218.html.]
Trước mắt cô, cửa sổ, giường, đất, khắp nơi đều là những bông hoa đỏ, cho căn phòng trở nên đặc biệt vui tươi như một phòng tân hôn.
Những bông hoa bằng vải đỏ, thủ công tinh xảo, sống động như thật, giá cả hề rẻ, thậm chí còn đắt hơn cả hoa thật.
Cô khỏi mở to đôi mắt, ngạc nhiên cảm động.
"Mẹ, con cảm ơn ! Chúng quá!"
Thẩm Như thấy cô thích, mặt nở nụ tươi.
"Chúng cần tưới nước, để bao lâu cũng . Nếu ngày nào đó con thích nữa, sẽ mua một đợt khác cho con."
Lúc , Giang Phong Viễn bước , thấy cuộc đối thoại của hai , nở nụ vui mừng. Sau đó, ông với Tô Diên: "Sáng mai nhà sẽ vài vị khách, đều là bạn của con. Con giúp tiếp đón họ, tiện thể cũng thể quen với một nhé."
Tô Diên do đouwj đồng ý, dùng hành động thực tế để đáp tình yêu thương .
Ngày hôm , cô dậy sớm, dọn dẹp phòng khách một lượt, kịp bếp nấu ăn thì thím giúp việc ngăn .
"Cháu cứ lo việc của , ở đây thím lo ."
Nhận sự bất an của thím giúp việc, Tô Diên thu tay , ép buộc nữa.
Đến mười giờ sáng, nhà bắt đầu đón tiếp một vài vị khách, họ Tô Diên với ánh mắt đầy tò mò.
Người hỏi một câu, hỏi một câu, hỏi nhiều.
Tô Diên lượt trả lời, kiên nhẫn.
Có thấy , khen ngợi: "Tiểu Như, con gái của chị thật xuất sắc, chị thật phúc."
Thẩm Như vui, gật đầu đồng ý: "Diên Diên là một đứa trẻ ngoan, cả nhà chúng đều yêu quý con bé!"
lúc , một phụ nữ bên cạnh bất ngờ xen : "Hai giám định ? Nếu cùng nhà thì thật hổ."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Thẩm Như khựng , mắt lập tức đỏ hoe, bác bỏ khả năng : "Chồng nó là con gái thì chắc chắn là thế! Anh lừa ! Hơn nữa, Diên Diên và trông giống , thể con ruột của chứ?"