Thấy kích động, Tô Diên vội vàng trấn an, sợ rằng sẽ phát bệnh vì chuyện .
Sau khi bà bình tĩnh , Tô Diên mới thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng phụ nữ gây chuyện, thẳng thừng : "Bà đến đây khách, chúng hoan nghênh. nếu bà ý , thì tiếc, xin mời bà về."
Người phụ nữ ngờ cô cứng rắn như , khuôn mặt vốn đắc ý giờ hiện lên một chút giận dữ: " ý gì chứ? Cô nhóc cũng để ý thái quá !"
Tô Diên lãng phí thời gian tranh cãi, yêu cầu đưa bà ngoài.
Những còn chứng kiến cảnh đều im lặng, thậm chí thở cũng cẩn thận hơn.
Tô Diên ý định khó họ, chủ động pha , rót nước, vui vẻ để xoa dịu khí căng thẳng.
"Sức khỏe cháu , chịu nổi kích động, mong thường ngày chiếu cố nhiều hơn."
Mọi đồng loạt gật đầu đồng ý, trong lòng khỏi cảm thán: khó trách sẽ câu hổ phụ sinh khuyển tử, đứa con gái nhà họ Giang tìm về quả tầm thường!
Do đó, dù là lúc nào, cũng cẩn trọng trong lời ăn tiếng .
*
Giang Phong Viễn chỉ chuyện vài ngày , ông nhịn mà bật , Giang Bắc sững sờ.
"Cha, cha ? Suýt nữa con bắt nạt, cha cái gì?"
Giang Phong Viễn liếc , giải thích: "Em gái con thật là lợi hại, hổ danh là nhà họ Giang, con học hỏi em nhiều hơn đấy. , con và Mạnh Sương hòa ?"
Giang Bắc gãi đầu, trả lời rõ ràng: "Cũng tạm , vài hôm nữa sẽ thôi."
Người xưa câu " con ai bằng cha", Giang Phong Viễn suy nghĩ một lúc, dường như đoán điều gì: "Tốt nhất là con nên thật cho cha , hai đứa cãi vì chuyện gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-219.html.]
Giang Bắc thể giấu nữa, đành kể hết chuyện.
Giang Phong Viễn nhíu mày, im lặng lắng .
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Đợi kể xong, ông vẫn gì, Giang Bắc ông, trong lòng lo lắng yên.
"Cha, cha đừng giận, con sẽ cố gắng thuyết phục cô ."
Giang Phong Viễn xoa trán, mở miệng : "Tuy rằng ngọc Phật là đồ gia truyền, nhưng thực tế khi ông nội con chuộc , nó trở thành tài sản cá nhân của ông , ông cho ai là quyền của ông , các con thể quyết định. Nếu thực sự qua cái ngưỡng , các con thể dọn ngoài ở, cần ở đây sắc mặt lớn mà sống."
Khi Giang Bắc kết hôn, nhà họ Giang chuẩn cho một căn nhà, nhưng Giang Bắc vẫn dọn . Nhà họ Giang nhiều quy tắc, thấy họ chuyển cũng ép buộc, cứ thế năm năm trôi qua.
Lúc , Giang Bắc sững sờ, ngờ cha bảo dọn , mắt lập tức đỏ hoe, vội : "Con dọn , con sẽ chuyện với Mạnh Sương."
Nhìn bộ dạng tiền đồ của , Giang Phong Viễn cảm thấy kỳ lạ: "Con gì? Cha còn chết, cần tang. Đi , thì ngoài mà !"
Giang Bắc vội lau mắt, xoay ngoài, trong đầu nghĩ ngợi lung tung, cảm giác như bỏ rơi, thật khó chịu.
Vừa lúc đó, khi xuống lầu, gặp Mạnh Sương ngược lên.
Bốn mắt , cuối cùng chị cũng thẳng , hỏi: "Anh ? Cha đánh ?"
Nghĩ đây là nơi thích hợp để chuyện, Giang Bắc kéo chị đến một góc , hỏi ngược : "Em còn giận ? Em nghĩ đến chuyện dọn ngoài ở ? Như sẽ bớt lo âu hơn."
Nghe đến đây, Mạnh Sương ngẩn trong giây lát, đó trừng mắt hỏi: "Sao? Anh dọn ngoài? Anh điên ?"
Chị thích ở đây, cần lo lắng điều gì, thật sự chuyển đến căn nhà mới.
Giang Bắc liếc chị , tức giận : "Không dọn, mà là cha bảo dọn."