Ngày chia tay, cả nhà họ Giang tiễn mấy Tô Diên ga tàu.
Trên sân ga tấp nập qua , Thẩm Như đỏ mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Diên buông.
Tô Diên xoa nhẹ tay bà, nhẹ giọng an ủi: "Mẹ, sang năm bọn con sẽ , hãy đợi thêm chút nữa, chúng sẽ sớm gặp thôi."
Thẩm Như lấy khăn tay lau khóe mắt, gật đầu, : "Khi nào cha con nghỉ phép, sẽ cùng ông đến thăm các con. Nhớ thư thường xuyên, cũng gửi thêm vài bức ảnh về nhé."
"Vâng, con sẽ."
Tô Diên gật đầu liên tục, bịn rịn lên tàu.
Ba em nhà họ Giang thẳng hàng, vẫy tay chào tạm biệt cô, đến khi tàu chạy họ mới miễn cưỡng rời mắt.
Thẩm Như đến mức mặt đầy nước mắt, Giang Phong Viễn ôm lòng, ba bước đầu một rời khỏi ga tàu, Giang Bắc theo , thỉnh thoảng cha , thôi.
Đến khi lên xe jeep, mới cơ hội chuyện với cha.
"Cha, Mạnh Sương cô , bọn con thể chuyển ?"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Giang Phong Viễn mím chặt môi, gì. Thẩm Như thì ngơ ngác hỏi: "Mạnh Sương thế? Các con định chuyển ?"
Không để vợ bận tâm chuyện , ông nháy mắt hiệu cho Giang Bắc, : "Các con vẫn nên chuyển ngoài, trẻ tuổi cần cuộc sống riêng, cứ sống mãi với già như ?"
Giang Bắc hiểu ngay ý ông, dù chuyển nhưng cũng dám gì.
Thẩm Như mà lơ mơ, đang định hỏi rõ là chuyện gì, Giang Phong Viễn chuyển sang chủ đề khác.
Ngày hôm .
Cả nhà Tô Diên đến thành phố Thanh Sơn an , Khâu Dã lái xe đến đón, thoáng chốc choáng ngợp bởi năm sáu túi hàng lý lớn của họ.
Đây là đầu tiên thấy Phó Mặc Bạch chật vật đến , treo đầy vài túi hành lý, trong lòng còn bế con, còn dáng vẻ đĩnh đạc như tùng của thường ngày nữa. Cậu nhịn trêu chọc: "Ô, lúc chỉ mang hai túi hành lý, giờ về là năm sáu cái, xem chuyến Bắc Kinh tốn ít tiền nhỉ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-223.html.]
Phó Mặc Bạch đưa cho hai túi hành lý, trả lời: "Không mua, đều là quà của gia đình Diên Diên tặng."
"..." Khâu Dã khỏi nhướng mày, ngạc nhiên kêu lên: "Không hổ danh là gia đình giàu , thật hào phóng!"
Lúc , Tô Diên bế Nguyên Nguyên tới, mỉm cảm ơn Khâu Dã: "Cảm ơn đến đón chúng , nếu với lượng đồ như thế , thật khó mang về."
"Có gì , chuyện nhỏ mà."
Khâu Dã tươi, dẫn đường về phía , rằng Dương Hiểu Hồng đang chờ ở nhà, chuẩn tiệc chào đón.
Nhắc đến Dương Hiểu Hồng, Tô Diên khỏi hỏi về tiến độ học tập của cô , Khâu Dã vẻ bí ẩn: "Một lát nữa em hỏi cô , sợ sai cô sẽ đánh mất."
"?"
Tô Diên tò mò câu ý gì. Kế đến, bọn họ về nhà tháo hành lý xuống mới đến nhà Khâu Dã.
Chuyến Bắc Kinh , cô mua cho Dương Hiểu Hồng một chiếc áo sơ mi hoa văn, là kiểu mẫu thịnh hành nhất ở Bắc Kinh.
Ngoài , còn mang theo nhiều đồ ăn đặc sản của Bắc Kinh.
Khi Dương Hiểu Hồng thấy họ, cô khác hẳn tính cách hoạt bát thường ngày, chậm rãi bước tới chào hỏi, dáng vẻ cũng thấy lạ.
Tô Diên thấy , hỏi điều đang thắc mắc: "Cô ? Sao bộ vẻ kỳ lạ thế?"
Dương Hiểu Hồng và Khâu Dã , mặt đỏ, thông báo với họ: "Nói cho một tin vui, thai !"
Nói xong, cô lấy hai tay che mặt, ngại ngùng.
Tô Diên ngạc nhiên vô cùng, vui mừng cho cô : "Bác sĩ thế nào? Được mấy tháng ?"
"Bé mới hai tháng thôi, bác sĩ bảo khỏe mạnh."
Vì thai, nên việc dọn rót nước đều do Khâu Dã đảm nhiệm, Phó Mặc Bạch cũng vui mừng cho .